• 453

Chương 723: Bùi diệp, ông nội nhà cậu!


Tuy nhiên, khi cô vừa mua xong vé và chuẩn bị đi làm thủ tục đăng ký thì điện thoại đổ chuông.

Thời điểm còn ở bên Tr8ang Danh Sĩ, cô cũng quen biết Bùi Diệp, trong điện thoại vẫn lưu số máy của anh. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn bắt máy. <3br>

Anh Bùi, anh gọi cho tôi vào lúc này có chuyện gì không?
Cô hỏi với giọng điệu giải quyết công việc.

Hiện t9ại cô và Trang Danh Sĩ đã vạch rõ quan hệ, cô đoán rằng Bùi Diệp gọi cho mình vào lúc này chắc chắn là muốn khuyên cô quay l6ại với anh ta.
Ngang Bách Hủy:
...

Con người là thế đấy. Trước đó bạn đang đoán anh ta muốn nói gì nhưng anh ta không nói, còn giục bạn đi, hành vi bất thường kiểu này rất dễ khơi dậy sự tò mò.

Anh Bùi, nếu anh đã gọi điện cho tôi thì hẳn là có chuyện đúng không? Chuyện gì vậy?

Anh ta thở phào một hơi, gật đầu đáp:
Tốt rồi, tốt rồi!

Ngang Mạt đứng bên cạnh nhìn ba mình thê thảm như vậy mà đỏ hoe cả mắt.
Bùi Diệp lườm Trang Danh Sĩ:
Chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi, sao phải làm như thật, đến mức để bản thân gặp nguy hiểm thế?

gọi cho cô...

Vừa nghĩ đến việc Trang Danh sĩ bị trúng đạn, cô không cách nào bình tĩnh trở lại. Vết thương của anh như thế nào? Đây là điều cô quan tâm nhất hiện giờ. Lúc này chỉ có nhanh chóng đến bên cạnh anh, cô mới biết
được tình hình cụ thể.

À, cũng không có chuyện gì to tát. Nhưng cô đã đến sân bay thì e là đã mua vé rồi. Nếu tôi nói sự thật, sợ rằng tiền vé máy bay của cô sẽ bị lãng phí.

Ngang Bách Hủy:
...

Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
Anh Bùi trở nên dông dài như vậy từ khi nào thế? Nếu anh đã gọi điện thoại cho tôi thì đương nhiên là muốn nói cho tôi biết sự thật. Nói đi, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?

Anh liếc nhìn anh ta:
Cậu nghĩ sao?

Anh ta vội nói:
Cô ấy sẽ đến, đúng không?

Anh mỉm cười, nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh ta:
Nếu cậu đã biết kết quả thì cần gì phải hỏi nữa?

Lúc gọi điện cho Ngang Bách Hủy, Bùi Diệp nói chuyện rất dài dòng khiến anh ta muốn tẩn cho anh một trận.
Nhưng hiện tại anh ta rất đau, viên đạn găm vào trong thịt, cần phải lấy ra ngay lập tức, nếu không tính mạng của anh ta thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nào? Cô ấy sẽ đến chứ?
Anh ta thở hổn hển nhìn Bùi Diệp đã cúp máy và hỏi.

Anh Bùi, nếu anh không nói thì tôi cúp máy đây.
Cô nghiến răng nói.
Lúc này, anh mới chậm rãi nói:
Chuyện là thế này. Sau khi cô rời đi, nhóm chúng tôi đã bị phục kích. Cô cũng biết là lúc trước tôi bị bắt cóc, lần này những người đó lại tìm đến lần nữa.

Nghe đến đây, Ngang Bách Hủy đột nhiên có linh cảm xấu.
Bùi Diệp trả lời với giọng có phần gấp gáp:
Cô Ngang, cô đang ở đâu?

Cô lạnh lùng đáp:
Sân5 bay.


Cô đã đến sân bay rồi à? Nếu vậy tôi không quấy rầy cô nữa. Cô cứ yên tâm lên máy bay đi.
Anh hờ hững nói.

Mọi người không sao chứ?
Cô vô thức hỏi:
Tiểu Mạt không sao chứ?


À, Tiểu Mạt không sao, nhưng lão Trang thì bị thương nhẹ và bảo vệ cậu nhóc. Mặc dù bác sĩ nói rằng vị trí bị viên đạn bắn trúng khá nguy hiểm nhưng cậu ta hẳn là vẫn có thể sống sót. Tôi gọi cho cô không có ý gì
khác. Dù sao cô có đến đây cũng chẳng ích gì cho lắm. Vì thế cô cứ coi như tôi chưa gọi cú điện thoại này nhé. Hơn nữa, lão Trang cũng đã nói là không muốn tôi cho cô biết chuyện này. Vì là bạn của cậu ta nên tôi mới

Anh cho tôi biết địa chỉ bệnh viện đi.


Cô Ngang đừng hiểu lầm, tôi gọi cú điện thoại này không phải là muốn bảo cô đến đây, làm xáo trộn lịch trình của cô đâu. Tôi nghe thấy loa thông báo bên cô nói rằng chuyến bay đến Vân Thanh đã có thể làm thủ
tục vào phòng đợi. Cô nên...


Được.

Trước cửa phòng cấp cứu.
Trang Danh Sĩ sắc mặt trắng bệch, trước ngực đỏ tươi một mảng, hơi thở yếu ớt, đang nhìn chòng chọc vào Bùi Diệp, tay vẫn còn bám lấy cửa phòng cấp cứu, không chịu để y tá đẩy vào trong.
Dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm, bất kể anh có nói gì cũng không thay đổi được ý định của cô.

À, là thế này. Đây là cô Ngang bảo tôi nói đấy nhé. Nếu vì tôi mà lịch trình của cô bị hủy bỏ, cô đừng trách tôi đấy.

Cô thật sự muốn dùng khẩu súng do mình cải tiến để bắn vào đầu anh.
Cô đanh giọng:
Bùi Diệp, anh có tin là tôi sẽ lần theo mạng di động, bóp chết anh ngay bây giờ không?

Bùi Diệp nhếch mép:
Phòng cấp cứu, bệnh viện A của Phiến Thành.

Ngang Bách Hủy hít sâu một hơi:
Anh đợi tôi, tôi đến ngay.

Anh ta khẽ thở ra một hơi rồi cười nói:
À, tuy Bách Hủy bị lừa đến đây nhưng cô ấy rất thông minh. Nếu không làm thật thì không qua mắt được cô ấy đâu. Tôi sợ cô ấy sẽ đẩy tôi ra xa hơn, tôi sẽ không bao giờ tìm

được cô ấy nữa.



Cậu sao rồi, còn chống chọi được được đến lúc cô ấy đến không?


Anh ta cắn răng nói:
Không.


Lúc này Bùi Diệp đã có thể nhìn thấy vết thương trên ngực anh ta đang trào máu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.