• 360

Chương 725: Có được không, thiên thiên?


Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đưa cậu đến thẳng khách sạn mà Trang Danh Sĩ đã đặt phòng.

Vì thân phận đặc biệt của cậu, Phó Thiên T8hiên không muốn dẫn cậu đến một nơi phức tạp như phân đà của Thông U Các. Người của Các là dân xã hội, cô không muốn để cậu nhiễm phải n3hững thói hư tật xấu của họ.
Cô ngắm nhìn pháo hoa tuyệt đẹp, nói:
Không ngờ có một ngày, em lại cùng anh đứng đây xem pháo hoa.

Anh cười nói:
Pháo hoa này so với pháo hoa trong quân khu của bọn em thì thế nào?


Anh đặt phòng khi nào vậy?

Án5h mắt anh lấp lóe:
À, hôm nay lúc lão Trang đến đây, anh cũng tiện thể đặt một phòng để buổi chiều nghỉ ngơi. Anh vốn tưởng rằng không cần dùng đến, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ. Chúng ta không tiện
Phó Thiên Thiên không phản đối mà đi theo anh vào phòng.
Căn phòng này rất lớn và sang trọng. Đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách là có thể nhìn thấy cảnh đêm của Phiến Thành.
Bùi Diệp:
...


Em nghe được điều này từ đâu?


Từ trước đến giờ chưa có ai bảo em đáng yêu.

Anh ôm cô chặt hơn.
Thấy anh không nói gì nữa, cô liền nhướng mày:
Sao thế? Anh thất vọng lắm à?

Anh khẽ thở dài bên tai cô:
Khi biết mình cưới đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng, anh đã biết là em sẽ có câu trả lời như thế này. Cho nên anh chưa bao giờ thất vọng, mà ngược lại, đây chính là điểm đáng yêu nhất của
Nhắc đến vấn đề này, khóe miệng anh giật giật.
Đúng thế, về chuyện ghen tuông, anh thừa nhận rằng từ sau khi bên cô, hiểu được sự ưu tú của cô, lại nhìn thấy nhiều đàn ông lần lượt hi sinh vì cô, anh sẽ ghen. Điều đó cũng rất bình thường. Có nhiều người đàn ông

Ngày khai trương quảng trường Vân Kiều, em nghe thấy mấy cô gái trẻ gọi anh là chồng. Bây giờ từ đó được gọi một cách rất thoải mái, nhỉ?

Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
điều rất đáng để kiêu ngạo sao?


Vậy ư?
Cô nhíu mày, dường như đang hoài nghi lời nói của anh.
Cô nhếch mày:
Em đắc ý sao?


Chẳng lẽ không đúng?
Anh cúi đầu hôn lên môi cô:
Nói thế nào đi nữa thì anh cũng là người đàn ông xuất sắc nhất Vân Thành. Có một người đàn ông như vậy quỳ dưới tà váy của em, em không cảm thấy đây là
Sau khi cậu đã ngủ say, Bùi Diệp kéo tay Phó Thiên Thiên ra khỏi phòng cậu. Anh dẫn cô đến một gian p6hòng cách đó không xa.
Thấy anh có thể phòng trong khách sạn này, cô ngạc nhiên.
Hai người tận hưởng giây phút yên tĩnh này.
Đột nhiên, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, sáng bừng trong đêm, rọi sáng cả trong mắt họ.
Bùi Diệp cười càng tươi hơn:
Lúc đó trong lòng em đã có anh rồi, đúng không?

Cô ngẫm nghĩ thật kỹ, một lúc sau hai hàng lông mày của cô giãn ra. Trước ánh mắt mong chờ của anh, cô nói:
Hình như vậy.

Nụ cười và lời nói của cô khiến anh cảm thấy choáng váng.
Cô đã thừa nhận rồi.
chen chúc một phòng với Ngang Mạt, tối nay hai ta ngủ ở đây đi. Bên phòng Ngang Mạt, anh đã cử người trông chừng cậu nhóc rồi, em không cần phải lo lắng. Có chuyện gì bên họ sẽ thông báo cho chúng ta.

Hôm nay cậu bé đã trải qua rất nhiều chuyện nên cũng đã thấm mệt, buổi tối nhất định sẽ ngủ rất ngon.
em.

Cô bật cười thành tiếng.
Anh xị mặt:
Thiên Thiên, em hoàn toàn không nhận ra người đàn ông của mình được chào đón tới mức nào sao?

Cô gật đầu:
Anh nói đúng, những người suốt ngày gọi anh là chồng chứ gì?


Đó là bọn họ không có mắt. Trong lòng anh, em mãi mãi là cô gái đáng yêu nhất.

Phó Thiên Thiên hơi xoay người lại:
Anh dẻo miệng quá đấy, có phải anh đã nói những lời kiểu này với rất nhiều cô gái rồi không?

Anh cười:
Thiên Thiên, em để ý đến việc trước kia anh đã từng nói ngọt với cô gái khác, vậy thì anh cũng có thể cho rằng em đang ghen, đúng không?


Ồ? Ghen à? Tại sao em lại phải ghen chứ?
Cô cười đáp:
Có điều, đây chắc hẳn là việc anh hay làm thì phải?

Cô đứng trước cửa sổ, nheo mắt ngắm cảnh đêm. Không biết từ lúc nào Bùi Diệp đã lặng lẽ đi tới sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô và kéo cô vào lòng mình.
Cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.
Sau một ngày lăn lộn, cậu bé đã mệt nhoài.
Về đến khách sạn, cậu ngoan ngoãn đánh răng rửa 9mặt rồi lên giường đi ngủ.

À, pháo hoa ở quân khu vẫn đẹp hơn.

Bùi Diệp:
...

tơ tưởng đến Thiên Thiên của anh như vậy, anh có thể không ghen sao?
Anh nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp trong vòng tay:
Sao thế? Biết anh vẫn luôn ghen vì em, em cảm thấy rất đắc ý, đúng không?

Bùi Diệp cười không khép được miệng:
Thiên Thiên à, em cảm thấy thế nào khi nghe câu này?

Cô thành thật trả lời:
Hơi khó chịu. Lúc đó em đã nói với họ rằng em là vợ của anh, nhưng dường như họ không nghe thấy.

Anh bất ngờ xoay người cô lại và ấn cô dựa vào bức tường kính.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.