• 360

Chương 728: Với cái gì?


Vì vậy, sau khi biết mình đã bị cô lừa, điều đầu tiên mà ông ta nghĩ đến là sẽ giết chết cô. Nhưng cô đang có thứ mà ông ta muốn, hơn n8ữa đó còn là thứ mà ông ta nhất định phải cần đến, cũng là thứ mà đời này ông đã

hao tổn hết tâm huyết, không thể từ bỏ được. 3
Nghĩ đến đồ vật cần phải có dấu vân tay của mình mới lấy được, Thân Vu nghiến răng nhìn Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp:
Hai người giỏi lắm!

Nói rồi, ông ta quay người rời khỏi bàn, ra lệnh cho thuộc hạ của mình:
Rút lui!

Giọng nói ông ta đã có phần nóng nảy:
Có điều gì?


Tôi không mang theo.


Cái gì?
Giọng ông ta trở nên tức giận.
Tiêu Nhiệm tê cả da đầu.
Ông ta cười nói:
Chị Bùi, tôi là một người cực kỳ giữ chữ tín. Hơn nữa, tôi đã trả người lại cho cô rồi. Bây giờ có phải cô cũng nên giao thứ mà cô đã hứa sẽ đưa cho tôi không?

Cô lạnh lùng đáp:
Đúng là nên đưa cho ông, có điều...

Ông ta lại gọi một cuộc điện thoại nữa, nhìn cô với vẻ không dám tin:
Các người... đã để nó vào trong két nhiệt độ cao!

Bùi Diệp nói:
Đó là phát minh mới nhất của Tập đoàn Bùi thị chúng tôi. Két nhiệt độ cao là thiết bị mở khóa bằng dấu vân tay. Nếu ông không nhanh chóng mở khóa trong vòng nửa giờ thì nó sẽ từ từ tan chảy, cuối
Ngay khi ông ta nổi giận, rất nhiều thuộc hạ của ông ta đã vây tới.
Nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp vẫn bình tĩnh như thường.
Ông ta thở nhẹ một tiếng, sa9u đó ngẩng đầu lên, cười nói:
Ha ha, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi. Anh chị Bùi cần gì phải coi là thật vậy. Tôi thật sự muốn hợp tác với 6hai vị, nhưng hai vị có vẻ quá đề phòng tôi rồi.

Phó Thiên Thiên lười phải nói nhảm với ông ta:
Vậy ông có định thả người củ5a tôi ra không?

Vừa nhìn thấy Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, Tiêu Nhiệm liền thốt lên:
Các chủ, anh Bùi, cuối cùng cũng gặp được hai người rồi!

Sau khi vùng thoát khỏi thuộc hạ của Thân Vu, họ nhanh chóng chạy đến, đứng sau lưng hai người, nhìn ông ta với vẻ mặt cảnh giác.

Nếu ông đã sắp lấy được đồ thì chúng tôi cũng xin cáo từ.


Đợi đã, người của tôi còn chưa lấy được đồ, hai người vội cái gì?

Thân Vu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Phó Thiên Thiên đã hờ hững nhắc nhở ông ta:
Ông Vu, ông đừng vui mừng quá sớm, ông nên hỏi rõ người của ông xem trong đó có gì.


Chúng tôi làm vậy cũng là vì bảo vệ bản thân mà thôi. Ông dẫn theo nhiều người đến đây như thế này, sao chúng tôi có thể chống đỡ được? Sau khi tôi giao đồ, liệu ông có giết luôn chúng tôi ngay tại đây không?


Tôi muốn biết rốt cuộc đổ đang ở đâu?

Đáng tiếc là họ quá xui xẻo, vừa mới ra khỏi phân đà của Thông U Các không được bao xa thì đã bị bắt đi, còn bị lấy ra để uy hiếp cô.
Phó Thiên Thiên chỉ liếc mắt cảnh cáo anh ta, sau đó lại nhìn về phía Thân Vu.

Cuối cùng thì thứ đó đang ở đâu? Cô để nó ở đâu?

Cô cười nói:
Ông nhìn hình ảnh, hẳn là cũng có thể đoán ra nó đang ở đâu đúng không?

Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, thuộc hạ của ông ta gọi điện thoại đến, báo rằng đã lấy được đồ.
Thân Vu hít một hơi thật sâu rồi quyết định.
Phó Thiên Thiên nhất định phải chết!
cùng biến mất sạch. Mà bên ngoài quán bar còn có hàng chục vệ sĩ của tôi.

Đây là lời nhắc nhở hết sức rõ ràng.
Phó Thiên Thiên không quay đầu lại, chỉ hờ hững hỏi:
Hai anh không sao chứ?

Mạnh Khai cung kính đứng đó, có sao nói vậy:
Thưa Các chủ, chỉ có lúc bắt chúng tôi là bọn họ rất thô lỗ, còn sau khi bắt được rồi, bọn họ không hành hạ gì chúng tôi cả.


Đó là điều đương nhiên, chỉ là hai người thôi mà.

Dứt lời, ông ta vỗ tay một cái. Khoảng năm phút sau, thuộc hạ của ông ta dẫn theo hai người đi vào quán bar.

Thế nào, ông Thân không lấy được đồ nên muốn giết người diệt khẩu à?

Ông ta đanh mặt, rít qua kẽ răng:
Tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt và đùa bỡn!

Khi cô nhìn lướt qua Tiêu Nhiệm, anh ta lập tức chột dạ nuốt nước bọt rồi nấp sau lưng Mạnh Khai.
Thật sự thì lần này hai người họ ra ngoài chơi hoàn toàn là do anh ta xúi giục. Nếu không, với tính cách của Mạnh Khai, làm sao có thể nghĩ đến việc dạo chơi khắp Phiến Thành cho được?
Nếu ông ta định để thuộc hạ ở lại đây canh chừng họ và tự mình rời đi, chắc chắn sẽ bị đội vệ sĩ nhà họ Bùi giữ chân. Như vậy thì món đồ mà ông ta muốn cũng sẽ biến mất.
Lần đầu tiên ông ta hiểu được mình thật sự đã bị
hổ
.
Cô ra hiệu cho Bùi Diệp, anh liền điều chỉnh màn hình máy tính bảng, một vật màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Thân Vu kích động đứng bật dậy.
Ông ta nhìn ký hiệu của tòa nhà hiển thị trên màn hình máy tính bảng, sau đó gọi điện sai người đến đó lấy đồ.
Trong lúc ông ta gọi điện thoại, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đứng lên.
Sau đó bọn họ lần lượt đi theo ông ta rời khỏi quán bar Danh Sắc.

Chẳng mấy chốc, trong quán bar đã vắng ngắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.