• 360

Chương 736: Nói anh xấu anh còn không tin


Họ mơ hồ nhận thấy sự thù địch trong mắt những người dân đó, những người này dường như là rất bất mãn với sự xuất hiện của họ.

Ngô Da8nh đi về phía mấy người đang bàn tán về họ.


Cho hỏi...

Tiêu Nhiệm, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt chạy về phía cửa quán ăn với tốc độ nhanh nhất. Ngô Danh liếc nhìn vào trong, chắc chắn rằng quán mở cửa mới vẫy tay với mấy người Phó Thiên Thiên:
Đội trưởng,
quán ăn này có người, chúng ta vào ăn thôi!

Chủ quán thấy có khách, lại còn là khách lạ thì hơi do dự. Lúc định lên tiếng đuổi khách, ba người Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên và Mạnh Khai đã đi tới cửa quán, thành viên của đội vệ sĩ cũng đi theo cách đó không xa.
Tăng Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt trước cảnh này.
Chuyện gì đây?
Sau lưng cô vang lên một tràng cười.

Ha ha, Ngô Danh, anh làm tôi buồn cười chết đi được. Quả nhiên là anh quá xấu, cho nên bọn họ mới sợ, ha ha...

Anh ta lậ5p tức xị mặt.
Ngô Danh không muốn thừa nhận rằng đối phương bị mình hù dọa, nhưng đúng là những người kia đã giật mình khi nhìn thấy anh ta. Ngay cả bản thân anh ta cũng nghi ngờ mình đắc tội gì với họ mới khiến họ sợ
Cô vừa lau nước mắt vừa chế giễu Ngô Danh:
Ôi dào, nói anh xấu anh còn không tin, cứ nhất định phải đi dọa mọi người. Bây giờ anh đã tin là mình xấu ma chê quỷ hờn chưa?

Anh ta giận dữ quay trở lại, trừng mắt với cô:
Ha ha, cô nói tôi xấu ma chê quỷ hờn, vậy có giỏi thì cô đi hỏi thăm đi. Để tôi xem cố có đẹp đến mức khiến bọn họ nói chuyện với cô không?

Tăng Nguyệt Nguyệt rất tự tin về khả năng giao tiếp của mình, thể là ưỡn thẳng lưng, cười tít mắt đi ra ngoài.
Thấy không ném trúng anh ta, cô tức giận đuổi theo và mắng:
Ngô Danh chết tiệt, Ngô Danh thối tha, anh đứng lại đó cho tôi!


Cô bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại sao? Vừa rồi là cô cười tôi trước, bây giờ tôi lấy gậy ông đập lưng ông thôi, tôi chẳng làm gì sai cả!


Đồ tiểu nhân nhà anh, tôi cho anh cười này, cho anh cười này!

Trong khi hai người họ rượt đuổi nhau, sắc mặt của bốn người kia lại có phần nghiêm nghị.

Nơi này... hình như đang có chuyện gì đó!
Tiếu Nhiệm nói.
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh liền khựng lại.
Phó Thiên Thiên đanh mặt nói:
Chẳng phải sau khi vào trong thị trấn, chúng ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra ở đây sao?

Thị trấn này không lớn lắm, đường sá rất sạch sẽ. Có thể thấy rõ là có rất nhiều cửa hàng trên đường nhưng đều đã đóng cửa.
Khi đi đến gần cuối phố, họ cũng tìm thấy một quán ăn còn mở cửa.
mình như vậy.
Tuy anh ta là người kém sắc nhất trong nhóm, nhưng cũng không đến mức khiến người khác sợ thì phải?
Anh ta không cam lòng mà đi về phía một người khác.

Chào anh, tôi muốn hỏi...

Vẫn như trong dự liệu, nhóm người kia cũng phớt lờ anh ta và lập tức tan tác như chim muông. Anh ta cảm thấy như có một con quạ đang bay trên đỉnh đầu mình.
Tăng Nguyệt Nguyệt đã ôm bụng cười chảy nước mắt.

Ha ha ha, cô còn nói tôi! Ha ha, bây giờ cô bị vả mặt rồi đấy, nhìn cô dọa người ta bỏ chạy kìa, ôi mẹ ơi bụng của tôi, sắp cười vỡ bụng rồi!

Tăng Nguyệt Nguyệt có phần kích động, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Ngô Danh.
Thấy anh ta vẫn còn cười, cô nhặt hòn đá lên ném. Là tay bắn tỉa, Ngô Danh đã sớm luyện được kỹ năng chạy trốn, mặc kệ cô ném bao nhiêu hòn đá, anh ta cũng có thể né tránh một cách chuẩn xác.
Sau đó, khi nhìn thấy hai chàng trai đang châu đầu ghé tai bên ven đường, cô cười tươi như hoa đi tới, trông vô cùng dịu dàng vô hại, đưa tay chào hỏi họ:
Hi, chúng tôi...

Những tưởng rằng sau khi cô lên tiếng, họ sẽ đáp lại, dù không đáp lại thì cũng không khiến cô quá lúng túng. Thế nhưng một giây sau, chuyện khiến người ta lác mắt đã xảy ra, hai chàng trai kia hét lên như gặp phải
ma rồi quay người bỏ chạy, vẻ mặt còn khoa trương hơn hai người mà Ngô Danh đã gặp trước đó.
Ai ngờ, anh ta vừa lên tiếng thì bọn họ đột nhiên lộ vẻ mặt sợ hãi,3 sau đó tản đi, không có ai đáp lại anh ta.
Khóe miệng Ngô Danh giật giật, tay vẫn cứng đờ trên không trung, không hiểu chuyện gì đa9ng xảy ra.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng cách đó không xa vẫn luôn rầu rĩ, thấy anh ta lúng túng thì cười nhạo một cách không hề khách sáo6.

Chuyện gì cơ?
Hai người nghi hoặc hỏi.
Anh ta lắc đầu:
Ơ, bây giờ anh hỏi tôi thì làm sao tôi biết. Tôi chỉ cảm nhận được là bầu không khí của thị trấn này có phần không ổn thôi.

Vẻ mặt của Bùi Diệp và Mạnh Khai vẫn thờ ơ, lạnh lùng, như thể chuyện trước mắt không liên quan gì đến họ. Cả hai người, một người nhìn chằm chằm Tiêu Nhiệm, một người nhìn chằm chằm Phó Thiên Thiên.
Ba người bước vào quán đầu tiên trông có vẻ hiền lành, nhưng ba người đi sau thì một người trông cao quý, một người trông mạnh mẽ, lại thêm đằng sau còn có hơn mười người giống như vệ sĩ đi theo nên ông ta

không dám hé hé gì.


Mời các vị vào.
Ông chủ mời họ.

Trong quán rất sạch sẽ những bàn ghế hơi đơn sơ, hơn nữa còn là kiểu bàn bốn người.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp ngồi một bàn, bốn người kia yên lặng ngồi một bàn khác. Còn những vệ sĩ thì xếp những chiếc bàn xung quanh lại với nhau và ngồi xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.