• 453

Chương 737: Có tiền là phóng khoáng thế đấy!



Không có gì.
Ông ta nhìn trái nhìn phải rồi đáp bừa một câu.

Phó Thiên Thiên càng cau mày chặt hơn.
Ông ta đặt hai đĩa thức ăn trước mặt cô rồi nói:
Đủ đồ ăn rồi nhé!

Tăng Nguyệt Nguyệt liền nổi cáu, túm lấy cổ tay ông ta:
Ông nói cái gì? Đủ đồ ăn rồi? Ý ông là thế nào? Bưng ra hai đĩa đồ ăn như cho lợn ăn thế này rồi nói là đã đủ đồ ăn? Vừa rồi tôi đã đưa cho ông năm trăm đồng,
Tiêu Nhiệm cũng không nhịn được nữa, gần như đứng lên cùng lúc với Tăng Nguyệt Nguyệt. Ngô Danh bình thường dễ nổi nóng nhưng lúc này lại rất bình tĩnh.
Có điều, tuy họ tức giận nhưng khi Phó Thiên Thiên lạnh lùng hắng giọng một tiếng, hai người họ lập tức ngồi xuống, không dám đứng lên nữa.
Ông ta lập tức hừ mũi.

Được rồi, các người không cần phải nói nữa, lát nữa tôi sẽ bảo phòng bếp nấu tạm vài món. Nhưng trước đó các người phải thanh toán trước. Các người có tổng cộng hai mươi người, tôi cũng không lấy nhiều tiền ăn

Ông nghĩ bọn tôi là lừa đảo?
Tăng Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn ông ta.
Ông ta lại cau mày:
Các người đưa tiền trước đi!


Minh à, trong quán có khoảng hai mươi khách, tiền ăn đã lấy rồi, cậu nấu bừa vài món, đuổi họ đi là được.

Câu nói của chủ quán khiến lửa giận của Tăng Nguyệt Nguyệt lại bốc lên, suýt nữa đã cãi nhau với ông ta.
Không ngờ người dân ở đây lại biết rõ về đội đột kích Hắc Ưng đến vậy.
Khóe miệng Tăng Nguyệt Nguyệt khẽ giật giật:
Sao... sao ông biết đội đột kích Hắc Ưng đến nước S vào mấy ngày trước?

Mới nói được một nửa thì ông ta đột nhiên im bặt, nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt với vẻ mặt cảnh giác:
Tại sao tôi phải nói cho các người biết những chuyện này? Còn nữa, năm trăm đồng, nếu muốn ăn cơm thì bây giờ
bỏ tiền ra ngay, không thì đi đi!

khí hơi lạ, hình như dân ở đây rất 6dè chừng chúng tôi. Ông có thể yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải là người xấu, vả lại... nếu ông nói ra việc khó khăn mà các ôn5g đang gặp phải, biết đâu chúng tôi có thể giúp
được các ông.

Cô cóc thèm ăn ở đây, để tránh chuốc bực vào người.
Thế nhưng hiện giờ cả con đường này chỉ có mỗi quán của ông ta mở cửa, nếu rời đi, họ thật sự không biết phải đi đâu để tìm đồ ăn.
Chứng tỏ là nơi 8này quả thật đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cô còn muốn hỏi tiếp nhưng Bùi Diệp bèn nắm chặt lấy tay cô, ý bảo cô đừng nói nữa. <3br>
Sau đó, anh mỉm cười ngẩng đầu, vẻ mặt cực kì hòa nhã:
Ông chủ, vợ tôi là người thẳng tính, giọng nói hơi lớn, nhưng cô ấy kh9ông có ác ý. Chuyện là, sau khi đi vào thị trấn của các ông, chúng tôi cảm thấy bầu không

Ông đang cố ý vu khống chúng tôi. Đội đột kích Hắc Ưng chúng tôi làm sao lại là kẻ giả mạo được hả?

Chủ quán nghiêm túc nói:
Đừng tưởng rằng chỗ chúng tôi ở xa thủ đô thì không biết gì. Chúng tôi biết rõ là đằng khác đấy. Gần đây đội đột kích Hắc Ưng không có nhiệm vụ ở chỗ chúng tôi. Hiện giờ đội phó của đội
Cuối cùng Tăng Nguyệt Nguyệt đưa cho chủ quán năm trăm đồng, sau đó tức giận ngồi xuống chỗ cũ.
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đưa mắt nhìn nhau.
của các người, trả tôi năm trăm đồng là được.

Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức nhận ra chủ quán đang nghi ngờ thân phận của họ, hơn nữa còn lầm tưởng họ cố ý dùng thân phận của đội đột kích Hắc Ưng để
ăn chùa
của ông ta.
Chủ quán lập tức nhìn Bùi Diệp với ánh mắt khinh bỉ:
Giúp chúng tôi? Anh định giúp chúng tôi thế nào? Chỉ dựa vào mấy người các anh?

Anh còn định giải thích thì Tăng Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhảy ra, đưa giấy chứng nhận ra trước mặt ông ta.
Đúng lúc này, Bùi Diệp đứng dậy, nhét một xấp tiền mặt vào tay ông ta.

Ông chủ, tôi muốn thức ăn ngon trong quán của ông. Ngoài ra, hãy chuẩn bị thêm mấy phần nữa, chúng tôi muốn mang đi.
Trên máy bay vẫn còn có người.
Nghe xem ông ta nói gì kìa. Nấu bừa vài món, đuổi họ đi là được? Ở nơi khỉ ho cò gáy này mà ông ta thu của họ năm trăm đồng tiền ăn đã là giá cắt cổ, vậy mà chỉ nấu bùa chút đồ ăn để đuổi họ đi, thật sự là không coi
họ là con người.
Chuyện họ ra nước ngoài hành động là vấn đề cơ mật, thể mà chủ quán này lại biết rất rõ.
Ông ta nói bằng giọng vô cùng kiêu ngạo:
Đó đương nhiên là...

Ông ta ngạc nhiên:
Đội đột kích... Hắc Ưng. Các người... là người của đội đột kích Hắc Ưng?

Cô gật đầu:
Đúng vậy!

Có thể nhận ra rằng ông ta chắc chắn đã biết khá nhiều chuyện nhưng lại rất đề phòng họ. Cho dù có hỏi nữa thì cũng không thể moi được gì từ miệng ông ta.
Chủ quán đi xuống bếp, dặn dò nhân viên.
tất cả những món này của ông cộng lại, e rằng còn chưa tới một trăm đồng thì phải?

Chủ quán trịnh trọng giải thích:
Tôi ghi giá công khai, chỗ chúng tôi mặc dù là vùng biên giới nhưng giá hàng hóa ở đây rất đắt, năm trăm đồng tôi lấy của các người đã rất rẻ rồi!

Thấy Bùi Diệp nhét vào tay mình xấp tiền dày cộm, hai mắt ông ta lập tức sáng lên.

Được được, các người có tiền thì nói sớm đi. Chờ nhé, tôi đã chuẩn bị thêm chút đồ ăn cho các người, bảo đảm các người sẽ ăn no.

Cô mà nổi giận thì hậu quả sẽ rất nặng nề.
Cơn giận mà Tăng Nguyệt Nguyệt đè nén lập tức lên tới đỉnh điểm khi chủ quán bưng cho mỗi bàn họ hai món ăn.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Chưa nói hết câu đã đòi tiền!
đột kích Hắc Ưng đã dẫn theo các thành viên của đội đến Phiến Thành ở nước S vào mấy ngày trước, càng không có khả năng có mặt ở đây.

Mọi người đều kinh ngạc.
Những người khác:
...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.