• 360

Chương 738: Tiền không phải vạn năng


Huống hồ, một mình anh thì không sao, bây giờ còn có Phó Thiên Thiên. Khi thấy cô nhíu mày nhìn đồ ăn, anh không thể chịu được. 8

Chủ quán kia thấy tiền là sáng mắt, cũng chẳng thèm bận tâm đến việc vừa rồi mình đã làm bầu không khí trở nên lúng tún3g nhường nào, chỉ cười tít mắt bảo mọi người ngồi xuống, còn bản thân trở vào phòng bếp.
này coi như tiên cứu mạng, nên... cậu nhận hai nghìn này đi, được không? Đừng giận mà!

Minh nhìn bản mặt tham lam của ông ta, rồi lại nhìn số tiền ông ta đưa, cuối cùng vẫn nhận.

Ông nói vậy cũng đúng.
Anh gật đầu.
Ông ta cười tít mắt nhìn anh:
Tôi đã nói mà. Ông chủ này, anh xem, chúng ta cũng coi như quen biết, anh buôn bán ở đâu vậy? Hay là thế này đi, anh cho tôi địa chỉ, sau này tôi sẽ đến cửa hàng của anh tham quan.


Minh, nấu hết những thức ăn n9gon trong bếp của chúng ta cho các khách quý nhé. Ngoài ra, gói lại một phần, tiện thể nấu thêm một nồi cơm, số cơm trước đó sợ6 là không đủ.
Ông ta nhanh chóng dặn dò nhân viên.

Vâng, ông chủ.
Người bên trong đáp lời.
Sau khi cầm đủ tiền, thái độ của chủ quán đối với nhóm Bùi Diệp đã không còn sự đề phòng, mà đi thẳng đến bàn của Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp, tò mò hỏi họ.

Các vị từ đầu đến đây và định đi đâu?

Anh hờ hững trả lời:
Ờ, tôi làm về điện tử, truyền tin này nọ.

Chủ quán tỏ vẻ như ngộ ra:
Tôi hiểu rồi, anh bán điện thoại phải không?

Bùi Diệp nhíu mày.

Vân Thành!

Chủ quán vốn còn định nói tiếp, nghe thấy tiếng ho khan kia, ông ta lập tức chột dạ ngậm miệng lại.

À, tôi đi xem trong phòng bếp có cần gì không, các vị chờ chút nhé, đồ ăn sẽ lên ngay.

Ông ta cãi chày cãi cối:
Chính cậu cũng nghe thấy đấy, vừa rồi tôi không nói gì mà. Cậu yên tâm, mấy người kia không đoán được gì đâu.


Tốt nhất là không, nếu lại có lần sau, tôi sẽ không làm ở đây nữa đâu.


Tôi chỉ là ông chủ nhỏ thôi, anh mới là ông chủ lớn.
Ông ta cười nhìn anh:
Anh làm công việc gì?

Ông ta rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra anh là người giàu nhất trong nhóm và còn rất hào phóng. Biết đâu trò chuyện nhiều hơn với anh sẽ có thể moi được nhiều tiền hơn thì sao.

Minh à, cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.


Cầm tiền trong tay là ông quên ngay tôi đã nhắc nhở ông thể nào. Tôi đã nói rồi, những chuyện đó ông không được nói với người ngoài.

Không hiểu sao Phó Thiên Thiên thấy vẻ mặt của ông ta cực kỳ giống mấy tay chủ quán trọ hay giết người cướp của đang hỏi han khách như trong phim truyền hình.
Cô không nói gì, Bùi Diệp mỉm cười đáp:
Ông chủ trong chúng tôi giống như đang làm công việc gì?

Bùi Diệp liếc nhìn Phó Thiên Thiên, sau đó tỉnh bơ nói:
Xa à? Vừa rồi chẳng phải ông rất rành về đội đột kích Hắc Ưng ở Vân Thành sao? Sao bây giờ lại cảm thấy Vân Thành xa? Có thể biết được chuyện ở Vân Thành
từ nơi xa xôi như này, lẽ nào ông không thường đến Vân Thành?

Nghe thấy thế, tr5ong lòng mọi người mới dễ chịu hơn. Đúng là sau khi được nhét tiền, ông ta lập tức trở nên vui vẻ hòa nhã. Tiền... đúng là thứ tốt.
Thảo nào người ta nói tiền không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền. Đúng là nó có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như thỏa mãn cơn đói hiện giờ.

Đừng mà Minh!
Ông ta thấp giọng lấy lòng hắn:
Thế này đi, hôm nay tôi nhận được mười nghìn từ ông chủ kia. Tôi chia cho cậu một nghìn, thế nào?

Với ông ta mà nói, lấy được một nghìn từ tay ông ta đã là quá nhiều. Ông ta tỏ ra cứ như thể sắp bị ăn thịt vậy.
Dứt lời, ông ta liền chuồn vào trong bếp.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên liếc nhìn nhau.

Ôi dào!
Nghe Bùi Diệp dò hỏi mình, ông ta vô thức thốt lên:
Những chuyện đó đương nhiên không phải là tôi thăm dò được, Minh thường đi Vân Thành, cậu ta...

Ông ta còn chưa nói hết câu, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Ông ta tặc lưỡi.

Gì cơ? Vân Thành? Xa như vậy sao?
Ông ta lập tức than thở:
Tôi còn tưởng là thành phố ở gần chỗ chúng tôi.

Hai nghìn không phải là con số nhỏ ở nơi này, hơn nữa gần đây hắn cũng cần tiền.
Thấy Minh nhận tiền, cuối cùng chủ quản cũng nở nụ cười.
Truyền tin điện tử, đó chẳng phải là bán điện thoại di động hay sao?
Bùi Diệp ngẫm nghĩ một lát, công ty anh làm về truyền tin, đúng là cũng nghiên cứu phát minh điện thoại và sản xuất điện thoại.
Qua những gì ông ta nói vừa rồi, có vẻ như người biết được tin tức không phải ông ta, mà là người đầu bếp ở trong phòng bếp.
Sau khi chui vào trong bếp, chủ quán thấy người đàn ông vừa đứng xào rau vừa nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt âm trầm thì càng chột dạ hơn.
Nhưng Minh không nhận tiền ông ta đưa cho.
Thấy vậy, ông ta càng chột dạ, nén đau lòng, lại rút tiền trong ngực áo ra:
Hai nghìn, không thể đưa thêm được nữa đâu. Cậu cũng biết đấy, gần đây quán chúng ta buôn bán ế ẩm, nhà tôi sắp chết đói đến nơi rồi, tiền

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.