• 360

Chương 739: Bùi diệp nổi cơn ghen


Liếc thấy sườn mặt của hắn, Phó Thiên Thiên nheo mắt lại theo bản năng, nhìn hắn kĩ hơn.

Ngay sau đó, cô liền cảm thấy người này trông hơ8i quen, hơn nữa cô còn cảm nhận được một nguồn năng lượng kì lạ tỏa ra từ hắn.

Thấy cô nhìn Minh chằm chằm, sắc mặt Bùi Diệp lập tức sa 3sầm.
Đúng vào lúc này, ở bàn khác vang lên tiếng ăn như hổ đói và tiếng tán thưởng:
Ôi, không ngờ mấy món này đúng là ngon thật. Ê, anh đừng ăn nhanh quá, để phần lại cho tôi nữa chứ.

Mặt Bùi Diệp càng đen hơn.
Đồ ăn ngon lắm sao? Với trí thông minh của anh, muốn làm ra một món ăn ngon chỉ là chuyện nhỏ.
Cô gắp thức ăn vào miệng, nét mặt hơi giãn ra, tâm trạng cũng tốt hơn phần nào.
Tuy nhiên, trong mắt Bùi Diệp, biểu hiện này của cô lại giống như cô thích người đã xào những món ăn này vậy.
Quả là khiến anh tức chết.
Cô lấy làm lạ nhìn anh:
Lúc vào thị trấn, không phải anh nói là anh đói sao? Sao giờ tự nhiên lại hết đói rồi?

Cô là người thẳng thắn, có sao nói vậy. Vả lại lúc vào thị trấn, đúng là cô đã nghe Bùi Diệp nói rằng anh đói bụng.
Bị cô nói trúng tim đen, Bùi Diệp vẫn ngoài cười nhưng trong không cười, đáp:
Lúc nãy đói, nhưng giờ hết đói rồi.

Tuy vẻ ngoài của hắn không bắt mắt cho lắm, nhưng rất ít người có thể lọt vào mắt Phó Thiên Thiên, và tên Minh này là một trong số 9đó.
Cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm sau lưng với vẻ thù địch, Minh vô thức ngoảnh đầu lại.
Lúc thấy mặt Bùi Diệp6, hắn hơi ngạc nhiên, vì trông anh thật sự quá giống Tổng giám đốc Bùi của Tập đoàn Bùi thị. Tuy nhiên, một nhân vật lớn như Tổng giám đốc Tập đ5oàn Bùi thị không nên xuất hiện ở nơi khỉ ho
Ha, dám quyến rũ người phụ nữ của anh trước mặt anh, ngoài Chung Bình Quân ra, tên Minh này là người thứ hai.
Ha ha, bọn họ coi anh đã chết rồi sao?
Vì Minh đã vào phòng bếp nên Phó Thiên Thiên cũng thôi nhìn hắn mà nhìn vào những món ăn trước mặt, thật sự cảm thấy đói cồn cào.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, hắn chột dạ quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt né tránh của Minh khiến cô càng thêm nghi ngờ. Cô đã từng gặp người này, hơn nữa... hình như hắn còn biết cô. Nhưng trong ấn tượng của cô, cô chưa từng gặp hắn. Rốt cuộc hắn... là ai?
Trong lúc đang nghi ngờ thân phận của Minh, Phó Thiên Thiên không phát hiện Bùi Diệp đã nổi cơn ghen nên lúc hắn đi ngang qua, anh đã ngáng chân hắn.
cò gáy này mới phải. Hắn lập tức lấy lại bình tĩnh.
Nhưng khi phát hiện người ngồi đối diện anh cũng đang nhìn mình chằm chằm, con người của Minh bỗng co lại.
Phó Thiên Thiên, là Phó Thiên Thiên.
Sau khi ăn vài miếng, nhận thấy Bùi Diệp vẫn không hề động đũa, Phó Thiên Thiên hơi khó hiểu:
Sao anh không ăn?

Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói:
Tạm thời anh không đói.

Anh rất đói, nhưng nghĩ đến mấy món này là của Minh làm, anh liền tức giận, giận thôi cũng no.
Minh không đề phòng, vấp phải chân Bùi Diệp, hơi lảo đảo rồi mới đứng vững.
Hắn không nói gì, cũng không trách cứ mà đi thẳng vào trong bếp.
Thế nhưng trong mắt Bùi Diệp, hành động này của hắn đã chứng tỏ hắn đang chột dạ.
Chủ quán bưng hết đồ ăn ra thì quay trở lại phòng bếp. Thấy Minh đang cởi tạp dề, định đi thay lại quần áo, ông ta cuống lên.

Ơ Minh, cậu làm gì vậy? Cậu không tiếp tục nấu ăn, đột nhiên thay đồ làm gì?

Minh lấy trong túi quần ra hai nghìn đồng vừa rồi ông ta đưa cho:
Ông chủ, e là tôi không thể làm ở chỗ ông được nữa. Tôi phải đi đây!

Phó Thiên Thiên nhắc anh:
Từ giờ cho đến lúc về đến nhà, ít nhất phải mấy tiếng nữa. Chúng ta nhất định phải nhờ vào bữa cơm này để chống đỡ. Nếu anh không ăn, trên máy bay không có đồ ăn khác cho anh lót dạ
đâu.

Nếu là người khác, cô đã không nhắc nhở như vậy.
Nhưng Bùi Diệp không tỉnh ngộ mà vẫn hờn dỗi:
Buổi sáng anh ăn hơi nhiều, còn chưa tiêu hóa hết, buổi tối hãy ăn cũng không muộn.

Phó Thiên Thiên:
...

Anh nhiều lần từ chối, cô có nói tiếp cũng không ích gì nên cô không nói nữa. Anh không ăn thì anh đói thôi. Cô lại cúi đầu ăn tiếp.
Chủ quán sững sờ nhìn hắn nhét tiền vào tay mình, cuống lên:
Minh, cậu làm sao thế? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nghỉ việc? Huống hồ khách khứa bên ngoài nhiều như vậy, bọn họ đều đang chờ thức ăn

mang lên đấy. Cậu nói không làm là không làm ngay sao? Cậu... có phải cậu chê tôi đưa cậu ít tiền không? Thế này đi, số tiền vừa rồi vị khách kia cho tôi, tôi cho cậu một nửa có được không? Một nửa là đã nhiều lắm

rồi, thật sự không thể nhiều hơn nữa đâu!


Với cái tính keo kiệt của ông ta, có thể cho hắn nhiều như vậy thật sự đã là sự cám dỗ đối với hắn. Bây giờ vừa khéo hắn cũng chỉ còn thiếu năm nghìn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.