• 453

Chương 740: Bùi diệp dỗi phó thiên thiên


Phó Thiên Thiên vốn còn muốn khuyên Bùi Diệp ăn, nhưng vì trước đó đã bị anh từ chối nên cô lại thôi, dù sao anh có ăn hay không cũng không liên q8uan đến cô, người đói cũng không phải là cô.

Tuy anh cứ giận dỗi không ăn, nhưng mùi đồ ăn cứ quẩn quanh nơi chóp mũi khiến anh luôn phải3 chịu tra tấn.
Thấy Minh muốn đi, ông ta vội vàng giữ hắn lại.

Đừng mà.
Ông ta nghĩ đến mười nghìn trong túi mình, nếu hắn không đi ra, số tiền đó có thể sẽ bị lấy lại, thể là ông ta bèn đứng chắn trước mặt hắn:
Cậu đừng đi vội.

Trong lòng Minh đột nhiên có linh cảm không lành.

Chuyện gì?

Chủ quán chỉ ra phía ngoài phòng bếp.

Bên ngoài có một vị khách nữ rất xinh đẹp, khen cậu nấu ăn ngon nên muốn gặp mặt cậu.

Ông chủ vội vàng nịnh nọt:
Thưa cô, không biết cô có yêu cầu gì?

Phó Thiên Thiên nói:
Người đang nấu ăn trong bếp, tên là Minh đúng không?

chỉ để gặp mặt tôi, tôi nhất định sẽ ra ngoài gặp ngay. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với vợ cậu chuyện này đâu.


Ông chủ, chuyện này tôi không thể đồng ý với ông.

Chủ quán lập tức gật đầu:
Đúng vậy, tên của cậu ta là Minh, sao thế?


Đồ ăn đã lên đủ rồi. Ông chủ, tôi muốn gặp anh ta, có thể gọi anh ta ra gặp tôi một lát được không?

Phó Thiên Thiên không phải là người ham ăn, nhưng thấy đồ ăn ngon, nét mặt cô cũng khác ngày thường, xem ra có vẻ rất vui.9
Bùi Diệp vẫn luôn im lặng cho đến khi Phó Thiên Thiên mở miệng nói một câu, cảm xúc của anh mới lên tới đỉnh điểm.
Chủ quán ngạc nhiên:
Cô nói là cô muốn gặp Minh? Nhưng mà...

Cô nheo mắt lại, cả người toát ra vẻ uy nghiêm như bề trên:
Ô? Không được sao?

Anh ta thật sự không muốn quen biết cô nữa, quá mất mặt.
Vừa đi vào phòng bếp, thầy Minh đã đóng gói xong thức ăn và đặt trên bàn, chủ quán ngạc nhiên:
Cậu làm xong nhanh vậy à?

Đôi mắt của ông ta lóe lên vẻ tham lam, không cưỡng lại được cám dỗ, bèn cầm lấy tiền nhét vào túi quần của mình, trả lời một câu theo bản năng:
Cô chờ một lát, tôi lập tức vào trong gọi cậu ta ra ngay.


Được.
Phó Thiên Thiên hờ hững gật đầu.
Bùi Diệp:
...

Chồng cô đang ngồi trước mặt cô, thế mà cô lại muốn gặp người đàn ông khác.
Ngô Danh cảm thấy mình đã nhìn nhầm Phó Thiên Thiên.
Lúc trước cô ép buộc Bùi Diệp trở thành người đàn ông của mình, anh ta đã thấy cô rất ngang ngược. Không ngờ bây giờ cô lại lấy tiền của Bùi Diệp để gặp người đàn ông khác ngay trước mặt anh.
Anh vô thức gật đầu:
Còn chứ!


Cho em mười nghìn!
Cô nói.
Minh lau mồ hôi trên trán:
Ông chủ, đồ ăn đều ở đây rồi.

Vừa nói hắn vừa cởi tạp dề ra:
Trong bếp đã hết nguyên liệu nấu ăn, cho dù có khách đến nữa cũng không thể nấu tiếp, tôi cũng nên về nhà thôi.

Anh lập tức rút mười nghìn tiền mặt đưa cho cô. Nhưng chưa kịp hỏi cô định làm gì thì cô đã đưa nó cho chủ quán.

Chỉ cần ông gọi Minh ra đây, số tiền này sẽ là của ông.

Minh nghi ngờ nhìn ông ta.

Ông chủ, ông còn có chuyện gì sao?

Sau đó, chủ quán vội vàng đi vào bếp.
Lúc ông ta đi gọi Minh, sắc mặt Bùi Diệp đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực đến nơi.
Hắn nhìn ông chủ chằm chằm, hai tay để dọc bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm:
Ông có đồng ý với cô ta điều kiện gì không?

Chủ quán chột dạ quay đầu đi nơi khác:
Tôi... tôi có thể đồng ý với cô ấy điều kiện gì chứ? Ôi dào, chẳng phải chỉ là ra gặp khách thôi sao? Cô gái đó đẹp như vậy, gặp cũng chẳng lỗ. Nếu có người cho tôi mười nghìn
Cô nói rằng: 6
Ông chủ, tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?

Chủ quán nhận thấy Phó Thiên Thiên còn nghiêm túc hơn cả Bùi Diệp. Vì thế ông ta cho rằng5 cô là người cao quý nhất trong nhóm, cũng là người không thể trêu vào nhất, mà sự thật cũng đúng là vậy.
Anh nghĩ anh thật sự đã quá khách sáo, thế mà lại cho Phó Thiên Thiên tiền để cô cắm sừng mình.
Những người có mặt ở đây cũng lần lượt nhìn Bùi Diệp với ánh mắt cảm thông.
Ông ta cười ha ha.

Minh à, có chuyện cần cậu ứng phó một chút.

Ông ta cắn răng, lấy trong túi ra một nửa số tiền mười nghìn mà Phó Thiên Thiên đã đưa cho mình:
Được rồi, đây là tiền mà cô ấy đã đưa cho tôi. Bây giờ tôi đưa hết cho cậu đấy.

Minh:
...

Hắn đã nhận ra đây không phải là tất cả số tiền, chủ quán chắc chắn đã giữ lại một nửa. Vì số tiền này mà ông ta đã bán đứng hắn.
Có điều, nếu hắn không ra, ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Sắc mặt Minh chợt thay đổi:
Ông nói gì? Cô ta muốn gặp tôi?


Đúng đúng, cho nên cậu ra gặp đi!


Nhưng mà...

Phó Thiên Thiên nhìn Bùi Diệp:
Trong người anh còn tiền không?

Với lại, hắn có linh cảm, cho dù bây giờ hẳn không ra gặp Phó Thiên Thiên thì sau này cô cũng nhất định tìm tới tận nhà hắn. Hắn... không thoát được,
Nghĩ vậy, Minh liền cầm chặt tiền trong tay, chậm rãi đi ra ngoài.
Chủ quán lập tức cười tươi rói.


Đúng đúng, như thế mới phải chứ.


Sau đó, ông ta còn lầm bầm: Tại sao cô gái xinh đẹp kia lại muốn gặp hắn nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.