• 360

Chương 742: Chạy trời không khỏi nắng



Anh này, chúng ta từng gặp nhau trong đại hội thể thao ở trường tiểu học Vân Thành, đúng không?
Phó Thiên Thiên bất ngờ nói.
Minh giật mình, vô thức phản bác:
Thưa cô, cô thật sự đã nhận nhầm người. Tôi chưa từng đến trường tiểu học nào cả, càng kh3ông thể nào gặp cô trong trường tiểu học.



Vậy sao?
Cô bỗng đứng dậy, thình lình rút súng ra, chĩa vào trán hắn.
Những người có mặt ở đây đều giật nảy mình trước hành động đột ngột này.

Cô ơi, cô làm gì thế? Minh đã làm sai chuyện gì, cô cứ việc nói ra, có gì thì nói chuyện đàng hoàng. Đừng dùng đến súng mà!

Huống hồ giết người trong quán của ông ta thì sau này còn ai dám đến quán của ông ta nữa?
Tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng cái đã sắp thoát khỏi quán ăn, nhưng Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt, một người là tay súng bắn tỉa, một người từng là thần trộm, tốc độ còn nhanh hơn, đã khống chế hắn tại
ngưỡng cửa trước khi hắn chạy thoát.
Không ngờ cô lại đoán đúng lần nữa.

À, lúc nãy thì cô nói chúng ta từng gặp nhau tại đại hội thể thao ở trường tiểu học, chuyện đó đã khiến người ta không thể tưởng tượng được rồi, bây giờ cô lại nói đến nhà máy lọc dầu nào đó. Tôi càng không hiểu ra
Phó Thiên Thiên cười nhếch miệng:
Anh nghĩ bây giờ anh có quyền cò kè mặc cả với tôi sao?

Minh cũng quật cường nhấn mạnh từng từ:
Nếu các cô không cho tôi cơ hội, thì bây giờ các cô cũng không thể nào moi được tin tức có ích nào từ tôi. Cho tôi cơ hội và các cô sẽ có tin tức các cô muốn, hoặc là các cô

Ha, muốn uy hiếp đội trưởng của chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, người của đội Hắc Ưng chúng tôi có thể bị hạng tiểu nhân như anh uy hiếp sao? Muốn đội trưởng của tôi đồng ý với anh, không có cửa đâu, anh
không nói thì bây giờ tôi sẽ...

Minh run lên. Nếu đã rơi vào tay cô, hắn không nghĩ mình có thể sống sót. Trước đây khi phục chế kí ức của cô, hắn đã xem qua nó và biết được cô rất tàn nhẫn trong quá khứ, sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có tội.
Huống hồ trên tay hắn còn dính đầy máu, cô sẽ càng không tha cho hắn.
Nghĩ vậy, hắn bỗng thấy sợ hãi.

Tôi... tôi sẽ khai hết tất cả mọi chuyện. Nhưng trước khi khai, tôi có một chuyện muốn làm, xin hãy cho tôi chút thời gian.

sao. Những nơi đó tôi hoàn toàn không biết, tôi đã nói từ đầu là cô nhận nhầm người rồi.


Tôi không hề nhận nhầm người. Ngô Danh, Tăng Nguyệt Nguyệt, đưa anh ta đi!

Bùi Diệp cũng không hiểu tại sao.
Chủ 6quán vẫn luôn cười nhạo Phó Thiên Thiên cũng bị kinh sợ.
Hóa ra không phải Phó Thiên Thiên đang cắm sừng anh, mà là Minh đã làm chuyện sai trái ở Vân Thành.
Cuối cùng hắn không giãy giụa nữa, để mặc Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt xách lên, mặt hắn xám như tro, biết rằng lần này mình khó thoát tai họa.
Phó Thiên Thiên nhìn hắn chằm chằm:
Nói cho tôi biết, người sai khiến anh là ai?

Lúc này rốt cuộc nét mặt Minh cũng lộ vẻ bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:
Tôi... tôi không hiểu cô đang nói gì?


Ha, đến nước này mà anh vẫn còn muốn dùng thủ đoạn, định không thừa nhận sao?
Cô lạnh lùng nói:
Có điều, nếu anh không có ý định thừa nhận, tôi cũng có hàng trăm cách khiến anh mở miệng, không tin anh
có thể thử!

Minh giật thót trong lòng.
Giờ phút này, Bùi Diệp cũng hiểu ra điều gì đó.
Minh là đầu bếp trong quán của ông ta, tay nghề luôn được khen n5gợi. Nếu hắn có mệnh hệ gì, ông ta làm sao ăn nói với vợ hắn đây.
Ông ta sợ đến nỗi vô thức đi tới.
Hắn tức giận hét lớn:
Thả tôi ra! Các người ban ngày ban mặt trắng trợn bắt dân lành, tôi muốn kiện các người, để người ta biết, đội phó đội đột kích Hắc Ưng chẳng khác nào phường kẻ cướp!

Phó Thiên Thiên cười nhạt:
Nếu anh không biết chúng tôi là ai, cũng không biết tôi, vậy sao anh lại biết tôi là đội phó đội đột kích Hắc Ưng? Anh còn nói là chưa từng gặp chúng tôi sao?


Trong nhà máy lọc dầu bỏ hoang ở ngoại ô Vân Thành, chúng ta... cũng từng chạm mặt thì phải?
Cô lại nói ra chuyện khiến người ta bất ngờ.
Tim Minh đập mạnh.
Cô cười khẩy một tiếng:
Anh vẫn không có ý định nói thật à?


Nói thật? Nói thật cái gì?

Khi Phó Thiên Thiên nói rằng đã gặp Minh trong đại hội thể thao ở trường tiểu học, hắn đã biết rằng mình chạy trời không khỏi nắng.
Thấy cô chĩa súng vào trán mình, hắn không hề tỏ ra sợ hãi, còn vô cùng bình tĩnh nhìn cô:
Dù chúng ta từng gặp nhau tại đại hội thể thao ở trường tiểu học, cô cũng không nên cầm súng chĩa vào tôi như thế chứ?

Nghe lệnh, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức tiến đến giữ lấy hai cánh tay của Minh.
Nhưng trước khi hai người họ tóm lấy hắn, hắn chợt nhận ra sơ hở, đột nhiên hất hai người họ ra, định chạy ra khỏi quán ăn.
nhận được một thi thể, các cô có thể lựa chọn.

Ngô Danh hừ lạnh một tiếng.
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn Minh, đột nhiên tập trung tinh thần. Sau khi nhìn thấy hình ảnh trong đầu, cô hơi ngạc nhiên. Ngô Danh còn chưa nói hết câu, cô đã bất ngờ ngắt lời anh ta:
Được, tôi đồng ý với anh.


Ngô Danh và những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Thậm chí ngay cả Minh cũng không ngờ. Hắn ngạc nhiên nhìn vào mắt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.