• 453

Chương 743: Quá vô liêm sỉ


Bùi Diệp vui vẻ ăn thức ăn trên bàn. Vì nỗi lo lắng trong lòng đã tan biến, anh cũng không cần phải bỏ đói mình.

Phó Thiên Th8iên:
Chẳng phải anh không muốn ăn cơm sao?

Ánh mắt chủ quán lóe lên ánh sáng tham lam, lập tức muốn nhận lại tiền.
Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của những người trước mặt, ông ta liền từ bỏ ý định.
cùng thị trấn, thể là đến nhà cậu ta xem thử. Mới vừa đến cửa nhà đã thấy vợ cậu ta nôn ra máu. Cậu ta đang công vợ đi khám bệnh, bảo tôi đóng cửa giùm rồi lái xe đi ngay.


Càng về sau, cậu ta càng keo kiệt với người trong thị trấn chúng tôi, không bao giờ cho ai bất cứ thứ gì mà cậu ta đã hứa sẽ cho nữa.


Thưa cô, cô muốn hỏi gì, tôi nhất định biết gì nói nấy.


Tôi muốn biết chuyện liên quan đến Minh, ông biết gì hãy nói hết với tôi.

Ông ta cười đáp:
Được, tôi sẽ cho cô biết. Minh có một người vợ, vợ của cậu ta rất đẹp, chỉ là sức khỏe của cô ấy không được tốt cho lắm. Hơn nửa năm trước, cậu ta đến thị trấn của chúng tôi, mua lại căn nhà nhỏ của
gia đình Trương Đại Phú. Nhà của cậu ta rất đẹp, ngoài ra họ còn mua một mảnh đất, hai vợ chồng họ rất yêu thương nhau, đi đâu cũng có nhau nên mọi người đều biết. Họ cũng rất rộng rãi, hay cho chúng tôi thứ này
Các thành viên trong đội đột kích Hắc Ứng cũng rời khỏi quán ăn, chỉ để bốn người ở lại bảo vệ Ph9ó Thiên Thiên và Bùi Diệp. Bọn họ phải mang cơm cho phi công và các thành viên khác của đội.
Chủ quán đứng ngây người ở một 6góc.
Nhưng tại sao đội đột kích Hắc Ung lại đến chỗ khỉ ho cò gáy này?
Bùi Diệp lạnh lùng liếc nhìn ông ta:
Đây là tiền ăn, nếu đã đưa cho ông thì ông cứ cầm lấy đi.

cái gì mà chỉ muốn nhận của hắn.
Ông ta lại tiếp tục nói:
Một ngày nọ vào ba tháng trước, Minh tới nhà tôi nói vợ cậu ta đột nhiên phát bệnh, cậu ta không có tiền chữa bệnh cho vợ, nên tôi đã cho cậu ta mượn một nghìn. Sau đó, khi tôi đến nhà cậu ta
tiền trước đó các vị cho tôi, bây giờ tôi trả lại hết cho các vị, ngoài ra còn có mười nghìn nữa, nhưng tôi đã cho Minh, lát nữa cậu ta về, tôi sẽ bảo cậu ta trả cho các vị

Trời ạ, ông ta vốn tưởng mấy người này cố ý giả mạo đội đột kích Hắc Ưng, không ngờ bọn họ lại là thật.
với họ, ai biết được họ có ghi thù hay không.
Ông ta cười ha ha:
Trước đó cô kia đã cho tôi năm trăm, số tiền đó đã đủ để trả tiền cơm rồi, không cần trả thêm nữa đâu, thật đấy!
.
Tuy số tiền mười nghìn kia rất lớn, tiền quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Ông ta vẫn còn nhớ rõ cảnh Phó Thiên Thiên chĩa súng vào đầu Minh.
Cô gái này trông xinh thế kia vậy mà lại mang theo súng. Ông ta cảm thấy không ổn, trông cô giống như phần tử khủng bố vậy, ông ta sợ lát nữa cũng bị chĩa súng đầu. Dù sao trước đó, ông ta cũng không thân thiện
được nhận nữa, họ sẽ cho rằng bạn hẹp hòi.
Ông ta chính là người như vậy. Bản thân có tiền còn muốn lấy đồ của người khác, người ta không cho, ông ta liền nói người ta keo kiệt. Qua lời nói của ông ta, nhóm Phó Thiên Thiên không nghe thấy ông ta cho Minh
thứ kia, ngặt nỗi là không thích nói chuyện cho lắm.


Về sau, đột nhiên có một ngày chúng tôi không nhìn thấy họ trong một thời gian ngắn. Tôi nghe hàng xóm nói rằng vợ cậu ta sức khỏe không tốt nên đi lên thành phố khám bệnh. Sau đó tôi nghĩ mọi người đều sống

Tự nhiên muốn ăn!

Phó Thiên Thiên, Ngô Danh, Tăng Nguyệt Nguyệt, Tiếu3 Nhiệm và Mạnh Khai:
...

Phó Thiên Thiên chỉ xấp tiền trên bàn:
Số tiền này ông cứ cầm lấy, nhưng những gì tôi sắp hỏi ông, ông phải trả lời thành thật, không được phép giấu giếm điều gì.

Sau khi đảo mắt mấy lần, ông ta hạ quyết tâm, nhanh chóng lấy tiền trên bàn nhét vào ngực áo mình, thái độ thay đổi 180 độ so với trước đó, cúi người nhìn cô.
Lúc nói câu này, chủ quán tràn đầy tức giận, hai hàng lông mày cau lại.
Ông ta mở quán ăn kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại tham món lợi nhỏ. Người ta cho ông ta thứ gì thì đó vốn là chuyện của người ta. Có một số người, sau khi quen nhận đồ của người khác, nếu có một ngày không
Khi hoàn hồn, sực nhớ đến điều gì đó, ông ta lập tức nhẹ nhàng đặt mười nghìn vừa nhận của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên 5lên bàn.
Thấy hai người họ nhìn mình chằm chằm, ông ta lộ vẻ mặt lúng túng:
Hai vị, à ừ... tôi không biết các vị thật sự là quân nhân, còn... còn là người của đội đột kích Hắc Ưng. Tôi... tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đây là
đòi tiền thì cậu ta không trả nổi, nói là sẽ làm việc miễn phí ở quán tôi để trả nợ. Tôi vốn không muốn thuê cậu ta, nhưng cậu ta nấu ăn rất ngon, khách hàng rất hài lòng nên tôi liền giữ cậu ta lại. Cũng vào lúc đó, tôi
nghe cậu ta nói vợ cậu ta bị bệnh rất nặng, hình như là bệnh nan y, không chữa khỏi được. Cậu ta chỉ có thể dùng tiền kéo dài tính mạng cho cô ấy mỗi ngày.

Tăng Nguyệt Nguyệt không kìm được mà chen lời:
Tôi muốn hỏi ông, anh ta làm đầu bếp cho ông ba tháng, ông có trả lương cho anh ta không?


Chủ quán nói với giọng đương nhiên:
Là tự cậu ta nói muốn làm đầu bếp miễn phí cho tôi, sao tôi phải trả lương cho cậu ta?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.