• 360

Chương 744: Người chọc vào vợ anh, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp


Phó Thiên Thiên lạnh nhạt hỏi một câu.


Nểu Minh tiếp tục ở lại quán của ông làm đầu bếp, ông có từng nghĩ sau này sẽ trả lương cho anh 8ta không?

chúng tôi gần đây là do Minh khai ra.


Nếu tôi nhất định muốn biết thì sao?

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Cô và Tiêu Nhiệm đều không kìm được mà xoa da gà nổi trên cánh tay mình.
Hành động này của cô khiến mọi người ở đây, trừ Bùi Diệp đều kinh ngạc.
Tăng Nguyệt Nguyệt từ từ đứng dậy.

Hu hu, Thiên Thiên ơi, tớ sợ quá!

Cô nghiêm mặt xoa nhẹ đầu cô ấy, rồi lại nhìn về phía chủ quán:
Những người đó bị chết như thế nào?

Ông ta vừa trả lời xong, Phó Thiên Thiên vốn đang ngồi yên đột nhiên vung tay đấm vào mặt ông ta.
Cú đấm của cô người bình thường đã không đỡ được, tuy cô đã giảm bớt lực nhưng vẫn khiến chủ quán lùi về sau mấy bước, đập lưng vào tường, ngã xuống đất bất tỉnh.

Tôi hỏi ông câu nữa, khi đến thị trấn của ông, chúng 6tôi phát hiện mọi người đều rất đề phòng chúng tôi, rốt cuộc trong thị trấn của các ông đã xảy ra chuyện gì?
Phó Thiên Thiên lại hỏi.
5Chủ quán nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu sao cô lại muốn hỏi chuyện này:
À, cô ơi, tốt nhất các vị không nên biết chuyện này thì hơn. Chúng tôi đang nghi ngờ rằng chuyện xảy ra trong thị trấn của

Ông nói là không có dấu hiệu gì gây ra cái chết?


Đúng.


Những thị thể đó ở đâu?

Ông chủ lắc đầu:
Người nhà của họ đều cảm thấy sự việc kì lạ, sợ sẽ dẫn tà ma đến nên đã hỏa táng toàn bộ các thi thể rồi chôn cất ngay đêm hôm đó. Bây giờ đã không còn xác nữa.

Người chọc vào vợ anh, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp.
Chủ quán không biết tại sao cô lại hỏi vấn đề này, vẫn trả lời như cũ:
Đương nhiên là không rồi, cậu ta đang trả nợ cho tôi, sao tôi phải trả tiền cho cậu ta?

Thì ra trong thị trấn này lại xảy ra chuyện như vậy, thảo nào khi họ đến đây, những người kia lại nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ như thế, có lẽ họ sợ bọn cô là những tên tội phạm giết người kinh khủng kia chăng?
Cô nhìn chủ quản:
Đúng rồi, ông chủ, tôi muốn hỏi ông câu này, mong ông trả lời thành thật.


Chuyện đó làm sao có thể: Thị trấn của chúng tôi toàn người dân chất phác thật thà, ai cũng rất hiền lành, sao lại có kẻ thù được!

Mọi người trong quán đều nhìn ông ta bằng ánh mắt chất vấn khiến ông ta hơi lúng túng.
Phó Thiên Thiên cau mày.
Nếu không có xác, vậy thì không có cách nào tìm ra nguyên nhân cái chết của những người đó.

Đúng vậy.
Ông ta khẽ gật đầu:
Bờ sông đó có một hổ đất, cái hổ đó rất sâu, thi thể của mấy người mất tích bị giấu ở đó. Một người dân trong thị trấn của chúng tôi đi ngang qua và nhìn thấy khi anh ta muốn vào đó
đi tiểu.

Bùi Diệp hơi cảm thông liếc nhìn ông ta.
Giờ phút này anh đã thấy hai chữ
tức giận
trong mắt cô.
Ông ta nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng không có ai nghe lén mới dám nói với họ:
Vì các cô là đội đột kích Hắc Ưng nên tôi mới nói chuyện này với các cô. Tôi nói cho các cô biết, trong thị trấn của
chúng tôi xuất hiện chuyện lạ. Mười ngày trước, không biết có chuyện gì trong trận mà cứ đến nửa đêm lại có người mất tích, không trở về nữa. Mấy ngày trước có người phát hiện mấy người mất tích trước đó đều
chết dưới con sông ở đầu thị trấn.

Tăng Nguyệt Nguyệt không khỏi rùng mình:
Ông nói thật không vậy? Liệu có phải sau khi ra ngoài, bọn họ bị kẻ thù truy sát nên mới chết không?


À, có gì cô cứ hỏi thẳng.
Ông ta tiếp tục cúi đầu khom lưng với cô.

Nểu Minh tiếp tục làm công ở chỗ ông, ông thật sự sẽ không trả cho anh ta một đồng lương nào phải không?

Chủ quán gần như từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi:
Vậy sao được, cậu ta làm công ở chỗ tôi là tôi đã thương xót cho cậu 3ta rồi, còn bắt tôi trả lương cho cậu ta, chuyện đó chắc chắn là không!

Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm, khóe miệng co rút mấ9y lần. Cô rất muốn đánh ông ta một trận, tay của cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Ông ta dang tay ra:
Tôi không biết, nghe người khám nghiệm tử thi nói, trên người bọn họ không có bất kì vết thương nào, cũng không có dấu vết bị nghẹt thở hay chết bất đắc kì tử. Nói đúng hơn là họ chết đột ngột.
Nếu không, sao người trong trấn lại sợ như vậy?

Hơn một giờ trước tất cả bọn họ đã thay đồ ở hố đất đó. Vừa nhớ lại, họ liền cảm thấy sau tại mình lạnh căm.
Tăng Nguyệt Nguyệt hoảng hồn nhảy tới bên cạnh Phó Thiên Thiên, ôm lấy cánh tay cô và co rúm lại.
Nhưng rõ ràng là ông ta đang nói thật mà.
Tăng Nguyệt Nguyệt lại hỏi:
Con sống ở đầu trần mà ông nói, không phải là con sông ở phía Tây chứ?


Wow, Thiên Thiên à, cuối cùng cậu cũng làm chuyện tớ muốn làm mà không dám. Ôi chao...
Cô đi đến trước mặt chủ quán đang ngất xỉu, đá vào ông ta:
Tiếc là ông ta đã ngất, tớ không thể ra tay với người đã bất

tỉnh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.