Chương 745: Phó thiên thiên là giới hạn cuối cùng của anh
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1042 chữ
- 2022-02-16 04:52:18
Đó là một cái ao ở phía sau thị trấn, trong ao đầy củ sen, lá cây phủ dày khắp mặt nước.
Bên bờ ao, một đám người đang vây quanh một cái x8ác. Nhóm Phó Thiên Thiên đi thẳng đến.
Đến nơi, họ nhìn thấy một thi thể đã bị trương phềnh đến mức không nhận ra diện mạo ban đầu. Có lẽ3 vì bị ngâm nước quá lâu, cái xác đã bốc mùi hôi thối nên mọi người đều đứng cách xa.
Không cần tìm nữa, anh không đuổi kịp bọn họ đâu.
Hắn vùng vẫy dữ dội:
Không được, Tiểu Sương còn ở trong tay bọn họ, tôi nhất định phải đưa cô ấy về. Các người thả tôi ra.
Anh không đuổi kịp bọn họ đâu!
Không bao lâu sau khi rời khỏi ao nước, Minh, người rời đi trước đó chợt bước đến trước mặt Phó Thiên Thiên.
Cô nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm. Hắn chột dạ nhìn đi chỗ khác, một lát sau mới bình tĩnh quay mặt lại.
Bây giờ tôi sẽ đi theo các cô.
Tuy nhiên, bọn họ lại không biết hung thủ đã giết người bằng cách nào.
Phó Thiên Thiên tinh mắt nhìn thấy có một bóng người quen thuộc trong đám đông cũng đang quan sát thi thể.
Phát hiện cô đang nhìn về phía mình, hắn lập tức quay người bỏ đi.
Đi được nửa đường, Phó Thiên Thiên biết được một ch9uyện từ người báo tin cho ông chủ quán ăn, đó là nạn nhân kia cũng là một trong những người đã mất tích tại thị trấn trước đó. Hơn nữa người này 6còn là trẻ mồ
côi, không có người thân, nên khi ông ta bị vứt xuống ao này, chẳng có ai hỏi thăm về ông ta, và cũng chẳng có ai vớt xác ô5ng ta lên.
Khi mọi người đang chỉ trỏ cái xác, nhóm Phó Thiên Thiên đi lên phía trước. Tâm điểm chỉ trỏ của người dân vây xem liền đổi thành họ.
Bùi Diệp ghét bỏ lấy tay bịt mũi lúc nhìn thấy cái xác.
Những người khác tuy cũng tiến lên xem nhưng đều chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi chỗ khác, kiên quyết không nhìn lần hai. Chỉ có Phó Thiên Thiên là đứng lại cẩn thận quan sát.
Mặc dù cái xác đã bị trương phình và thối rữa, nhưng từ những dấu vết lộ ra vẫn có thể thấy rằng người này đã chết một cách bất thường chứ không phải bị chết đuối.
Minh như nghĩ đến điều gì đó, bèn quỳ trước mặt cô.
Cô Phó, tôi xin cô, xin cô hãy cứu Tiểu Sương! Tôi biết năng lực của cô. Nếu cô đã biết cô ấy sẽ bị người ta đưa đi, vậy nhất định là cô biết cô ấy bị đưa đi đâu, thậm chí cũng có thể cứu cô ấy ra, phải không?
Hắn vừa cầu xin vừa định đưa tay nắm lấy ống quần của Phó Thiên Thiên.
Minh nhìn vào mắt cô. Hắn tin cô, nhưng vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận với yêu cầu này.
Khi hắn đang do dự, cô lại lên tiếng:
Anh thật sự yên tâm về những người kia sao? Tuy nhiên, dù anh có về nhà bây giờ, e rằng cũng không kịp!
Minh chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay người chạy đi. Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp theo sát phía sau hắn.
Như chợt hiểu ra điều gì, Minh phẫn nộ nhìn Phó Thiên Thiên:
Cô... cô cố ý đúng không? Cô biết rõ Tiểu Sương sẽ bị bọn họ đưa đi, nhưng cô lại không nhắc tôi. Cô... cô...
Cô lạnh lùng nhìn hắn.
Tôi thế nào? Tôi có nghĩa vụ phải nhắc anh sao? Chưa kể, tại sao tôi phải nhắc anh? Hết thảy mọi chuyện không phải do một tay anh gây ra sao?
Câu nói của cô khiến hắn chấn động.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều do một tay hắn gây ra.
Hắn ỉu xìu ngồi xuống đất như quả bóng da bị xì hơi:
Tiểu Sương, Tiểu Sương...
Khi đến trước của một căn nhà nhỏ, bọn họ thấy hắn đang lên cơn điên, mở toang tất cả cửa của từng phòng ra.
Sau khi mở cửa, hắn phát hiện tất cả các phòng đều không có ai.
Hắn điên cuồng chạy ra khỏi nhà, muốn đi tìm vợ mình, nhưng hắn chưa kịp chạy ra thì đã bị Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai ngăn lại.
Cô thờ ơ nhìn hắn:
Nếu anh đã tới, đúng lúc vẫn còn thời gian, tôi muốn gặp vợ anh, chắc hẳn anh sẽ không ngăn cản chứ?
Trong mắt Minh lập tức lóe lên vẻ đề phòng và sự thù địch:
Cô ấy vô tội, chuyện tôi làm trước đó không hề liên quan đến cô ấy. Hơn nữa cô ấy không biết gì cả, cô đừng động vào cô ấy!
Cô nhếch môi:
Anh lo cái gì, tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lát chứ không hề có ý gì khác. Huống hồ xưa nay tôi không làm tổn thương người vô tội, cấp dưới của tôi cũng thế.
Sau khi kiểm tra cái xác xong xuôi, nhóm Phó Thiên Thiên rời đi. Thấy bọn cô từng tiếp xúc với xác chết, người dân trong thị trấn sợ uế khí ám vào người họ, lại sợ bọn cô là hung thủ nên tránh ra một khoảng rộng để
tránh bị liên lụy.
Trước thái độ của người trong thị trấn, cô cũng không nghĩ gì. Họ sợ cô, nhường đường cho cô thì càng bớt phiền phức.
Có điều, tay hắn chưa còn chưa chạm vào ống quần của cô thì có một người đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn.
Nhìn quần Âu màu đen và giày da thủ công bóng loáng trước mặt, Minh hơi hồi hộp, cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng chiếu xuống từ đỉnh đầu.
Người đứng trước mặt hắn là Bùi Diệp.
Minh vô thức rụt tay lại, không dám nắm lấy ống quần của cô nữa.
Thấy Bùi Diệp bất ngờ đứng chắn trước mặt mình, Phó Thiên Thiên hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.