• 453

Chương 749: Bữa tối tình yêu


Năm giờ chiều, sau khi bồn chồn bất an, liên tục đi đi lại lại tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng Minh cũng nhìn thấy thành vi8ên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đã đuổi theo bọn bắt cóc. Hắn lập tức đi đến bên cạnh anh ta.

Vệ sĩ kia liếc nhìn hắn3 với vẻ nghi hoặc.


Sao thế, có chuyện gì?

Nói đoạn, anh ta lập tức quay người rời đi.
Còn hơn hai tiếng nữa mới đến tối, không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau hai tiếng nữa.
Nghĩ đến những xác chết bất ngờ trong thị trấn, Minh không thể tiếp tục đợi ở đây được nữa.
Hắn muốn đi cứu Tiểu Sương, nếu không e là sẽ muộn mất.
Tuy Phó Thiên Thiên đã bắt được hắn nhưng lại không hề dùng bất cứ dụng cụ nào để tra tấn hắn, cũng không cử người trông chừng hắn. Vì thế hắn rất tự do.
Sau năm giờ chiều chính là lúc nhóm người Phó Thiên Thiên đi ăn cơm tối. Có lẽ...
Dưới sự thúc giục của cô, vệ sĩ kia giơ hai cánh tay vòng qua đỉnh đầu, chụm hai tay lại, tạo thành hình trái tim:
Cậu chủ nói rằng ăn xong bữa tối tình yêu của cô khiến cậu ấy tràn đầy năng lượng. Sau đó, cậu ấy nói
là... yêu cô.

Phó Thiên Thiên:
...

Cô gật đầu:
Tôi biết rồi.


Phải rồi, cậu chủ còn bảo tôi mang đồ về cho mợ chủ.


Mang đồ đến cho tôi? Đồ gì?

Khi gần đến năm giờ rưỡi, cô dẫn một đội vệ sĩ nhà họ Bùi và nhóm người Tăng Nguyệt Nguyệt đi ăn tối. Tất nhiên nơi dùng bữa vẫn là quán ăn trước đó.
Sau khi đến nơi, Minh xung phong vào bếp, nói rằng muốn nấu cho họ một bữa thật ngon.
Chủ quán vừa nhìn thấy họ thì lập tức che cái mũi đỏ au của mình lại, còn liếc nhìn cô với vẻ mặt cảnh giác, như thể sợ cô lại bất thình lình vung nắm đấm vào mặt ông ta.
Việc hắn hành động trước vừa khéo có thể làm vỏ bọc cho họ.

Vâng.
Vệ sĩ đáp.

Được rồi, không cần phải để ý chuyện của hắn nữa, tiếp tục ăn cơm đi.


Yên tâm đi, hiện tại hắn không ngu vậy đâu.
Cô thản nhiên nói:
Hắn đã gửi gắm tất cả hi vọng vào chúng ta, nếu hắn khai ra chúng ta thì hắn cũng sẽ mất hết hi vọng sống sót. Cứ mặc hắn đi.

Dù sao hắn cũng đã nấu xong đồ ăn, việc hắn bỏ chạy cũng không ảnh hưởng gì đến họ. Huống hồ, lát nữa khi họ hành động, nếu để hắn đi theo sẽ hơi vướng víu. Trong hàng ngũ có một người đang nóng lòng muốn
cứu người e rằng sẽ khiến hành động của họ bị bại lộ.
Vệ sĩ hỏi tiếp:
Mợ chủ, có cần chúng tôi lập tức đuổi theo, bắt hắn về không?


Không cần.


Nhưng nếu hắn đi đến đó có thể sẽ bứt dây đồng rừng. Đến lúc đó, sợ rằng chúng ta sẽ...

Lúc bưng đồ ăn ra, ông ta nghe thấy có người của đội vệ sĩ đang báo cáo với Phó Thiên Thiên.

Mợ chủ, Minh đã bỏ trốn theo lối cửa sau của quán ăn.

Cô chỉ hơi nhướng mày, hờ hững đáp:
Tôi biết rồi.

Có điều Phó Thiên Thiên thậm chí chẳng thèm nhìn ông ta, mà ngồi vào chỗ và đợi đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, Minh đã nấu xong vài món rồi bưng lên cho họ, nhưng cô liền sai người đưa một phần trong đó đến chỗ Bùi Diệp trước, phần còn lại thì để lại cho nhóm của cô.
Chủ quán cũng đi vào bếp bưng thức ăn lên thì thấy trong bếp không có một ai.
Hắn nhìn anh ta và cầu xin:
Anh biết sào huyệt của bọn chúng9 ở đâu đúng không? Tôi có thể cầu xin anh nói cho tôi biết địa chỉ nơi đó được không?

Vệ sĩ kia từ chối thẳng th6ừng:
Không được, tôi không thể nói với anh chuyện này được. Tôi biết anh muốn làm gì nhưng anh không thể đi một mình đượ5c. Hơn nữa, anh hấp tấp đến đó sẽ chỉ bứt dây đồng rừng, làm
ảnh hưởng đến việc cứu hộ giai đoạn sau của chúng tôi.


Vâng.


A phải, Bùi Diệp ăn cơm chưa?


Mới đầu cậu chủ không muốn ăn, nhưng sau khi tôi nói đây là đồ ăn mợ chủ đặc biệt dặn đưa đến cho cậu chủ, cậu ấy liền dùng bữa luôn.


Tôi cầu xin anh đấy!
Minh nhét năm nghìn tệ còn sót lại của mình vào tay anh ta:
Phiền anh châm chước cho.

Vệ sĩ kia cực kì tức giận, trả lại tiền cho hắn.

Tôi đã nói rồi, cho dù anh cầu xin tôi, tôi cũng không thể nói với anh được. Chúng tôi có kỷ luật, anh như vậy là làm khó cho tôi, cũng khiến tôi rất khó xử. Mong anh đừng như thế nữa.

Vẻ mặt của vệ sĩ đột nhiên có phần khó nói.
Thấy vậy, cô sốt ruột nói:
Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh ấy bảo anh mang thứ gì cho tôi?

Anh ta đã mang đồ về thì cứ lấy ra không được sao? Lại cứ phải ngại ngùng, giấu giấu giếm giếm.
Những người khác có mặt ở đây:
...


Còn vệ sĩ kia càng xấu hổ hơn, vội vàng rút lui rồi tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.

Sau khi ra khỏi thị trấn, Minh lần theo dấu vết và tìm ra chính xác hướng mà những người chợ đen có thể đã dẫn Tiểu Sương rời đi cùng.

Sau nửa giờ, hắn đã tìm ra căn cứ của bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.