• 453

Chương 750: Bạn cũ gặp mặt, cần gì phải căng thẳng thế?


Hẳn còn không nỡ chạm vào vợ mình, vậy mà bọn họ lại khiến cô bị thương một cách tàn nhẫn, quả là không thể tha thứ được. 8

Sau khi phát hiện vị trí phòng giam của cô, lúc thấy số lính canh đột nhiên ít đi, hắn lặng lẽ đi đến gần.
Hắn trốn vào trong góc, cẩn thận quan sát, đồng thời nghĩ cách cứu vợ ra ngoài.

Bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào 9vai hắn.
Ông ta nói với giọng điệu đùa cợt nhưng Minh lại không cảm thấy buồn cười chút nào. Ông ta rõ ràng là đang uy hiếp hắn.
Hắn giả vờ đáp:
Tôi biết rồi, cảm ơn sự quan tâm của ông.


Anh biết vậy là được rồi.
Ông ta nói tiếp:
Có điều, tôi lại cảm thấy rất tò mò, hôm nay anh đến tìm tôi là có chuyện gì?


A phải, căn cứ chúng tôi vừa hay đang tiến hành một thí nghiệm, anh có hứng thú đi xem một lát không?

Minh giật thót trong lòng:
Thí nghiệm gì?


Anh cứ đến xem sẽ biết.

chặn hết tất cả đường sống của hắn.
Trên đường đi đến văn phòng của ông ta, ông ta thân thiết hỏi:
Minh này, nếu anh muốn đến tìm tôi thì cứ trực tiếp đến đây là được. Cho người thông báo một tiếng, sao phải lặng lẽ đến như vậy? Anh cũng biết là
người của tôi không dễ đối phó. Nếu không cẩn thận, bọn họ sẽ coi anh là kẻ tự tiện xông vào và xử lí anh đấy.


Nếu anh đã tới thì hà tất phải đợi ở đây? Chi bằng đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát đi.
Ông ta nhiệt tình mời hắn.
Minh quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Sương trong phòng giam, đấu tranh tư tưởng dữ dội, lại càng thêm tức giận.
Tại sao? Tại sao khi hắn sắp thành công thì ông chủ Bạch lại đột ngột xuất hiện? Nếu ông ta xuất hiện muộn hơn, có lẽ hắn đã có thể cứu được vợ mình ra rồi.
Hắn mạnh miệng nói:
Tất nhiên là được.

Khi theo ông ta rời đi, Minh chợt nhận ra một điều, những người trong căn cứ dường như không hề ngạc nhiên với việc hẳn xuất hiện ở đây. Thậm chí có người còn nhìn hắn với ánh mắt chế giễu.
Hắn bỗng hiểu ra rằng, e rằng khi hắn đột nhập vào căn cứ, ông chủ Bạch đã phát hiện ra hắn. Có điều ông ta lại
ôm cây đợi thỏ
, không bắt hắn ngay mà đợi tới lúc hắn đến chỗ Tiểu Sương bị giam, ông ta mới lộ mặt,
Nghĩ vậy, hắn tỏ ra bình tĩnh

Tôi cũng chỉ cảm thấy tò mò mà thôi. Bởi lẽ trước đây tôi chưa bao giờ đến căn cứ của ông chủ Bạch. Hôm nay đúng lúc đi ngang qua nên tôi muốn vào xem thử. Ông sẽ không để bụng việc đó chứ?


Tất nhiên là không rồi.

Hắn nghĩ bụng: Tất nhiên là để cứu vợ tôi ra khỏi đây rồi. Nhưng lại không thể nói với ông ta câu này.
Hắn thầm biết ông ta chắc hẳn vẫn chưa biết Tiểu Sương là vợ hắn vì sau khi rời khỏi Vân Thành, vợ chồng họ đã chỉnh sửa mặt.
Nếu bây giờ hắn nói cho ông ta biết bọn họ đã bắt mất vợ hắn, liệu ông ta có trả Tiểu Sương lại cho hắn không? Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt phăng ra khỏi đầu.
Ông 5chủ Bạch nở nụ cười rất thân thiện:
Hóa ra là anh, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Chúng ta đã lâu không gặp nhau nhỉ?

Minh cứng ngắc đứng thẳng người lên.

Ông... ông chủ Bạch.

Ông ta vừa cười nói vừa vỗ vai hắn:
Sao anh lại ngạc nhiên vậy? Hơn nữa, trông anh có vẻ căng thẳng. Chúng ta đều là bạn cũ gặp nhau, cần gì phải căng thẳng thể?

Minh cắn răng, giả vờ cười đáp.

Tôi... tôi có căng thẳng đâu. Ông chủ Bạch, thật sự đã lâu không gặp.


Này!

Da đầu hắn căng lên, lập tức quay mặt lại. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt người đứng sau lư6ng, hai mắt hắn đột nhiên mở to.
Bởi vì đó là khuôn mặt mà hắn không bao giờ muốn gặp lại trong đời.
Hắn vô thức nghĩ đến tình trạng tử vong của vài người trong thị trấn nơi hắn ở,
da đầu lại càng tê dại hơn, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng trĩu.
Ông chủ Bạch đi phía trước thấy hắn đi rất chậm phía sau bèn nhíu mày hỏi:
Sao thế Minh? Sao còn không đi?

Trước kia ông chủ Bạch đã từng bỏ độc Tiểu Sương để đe dọa hắn. Nếu ông ta lại bỏ độc cô lần nữa, sợ rằng hắn sẽ không thể may mắn lấy được thuốc giải độc lần nữa. Nếu như chỉ mình hắn bị trúng độc, dẫu có chết
cũng không sao. Nhưng hắn không thể để vợ mình phải chịu đựng cơn đau đớn đó.
Dù sao buổi tối nhóm người Phó Thiên Thiên sẽ đến đây. Đến lúc đó, hắn và họ sẽ trong ngoài cùng phối hợp, cứu Tiểu Sương ra. Hiện giờ hắn chỉ có thể chờ đợi.
Hắn gật đầu một cách máy móc:
Tôi đến đây.


Một lúc sau, hai người họ bước vào một căn phòng. Ngay sau khi bước vào cửa, hắn liền lùi lại với vẻ mặt kinh hãi, thậm chí còn run lẩy bẩy.

Ông chủ Bạch mỉm cười nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn.


Làm sao vậy? Sao mà sợ thế? Anh mới chỉ bước vào thôi, còn chưa xem kỹ mà, sao đã đi ra rồi?


Minh hoảng hốt nhìn ông ta, sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau. Khi thấy ông ta tiến lên một bước, người hắn càng run lên bần bật.

Đây đâu phải là làm thí nghiệm, rõ ràng là địa ngục thì đúng hơn,
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.