Chương 776: Mục đích của bùi diệp (3)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 704 chữ
- 2022-02-16 04:57:39
Nhìn vẻ mặt u ám và ánh mắt lạnh lùng của anh, cô liền rụt cổ lại. Cô chỉ muốn một mình Phó Thiên Thiên ở lại chơi với mình, n8hưng cái mạng nhỏ của cô quan trọng hơn.
Vừa nãy tôi nói đùa thôi, tất nhiên là càng đông càng tốt, nếu anh Bùi có t3hể ở lại chơi thì còn gì bằng. Lát nữa Thiên Thiên về, anh còn có thể đưa cô ấy về luôn, quả là một công đôi việc.
Tăng Nguy9ệt Nguyệt
nói những lời trải với lương tâm.
Không tồi.
Sau đó cô lưu loát nạp đạn cho khẩu súng, giơ súng lên nhằm vào một tấm bia cách đó không xa và bóp cò.
Bắn xong, cô càng hài lòng hơn.
Lúc ra khỏi tầng hầm, bụng hai người đã kêu vang, thể là tiện thể ăn tối ở nhà họ Tăng rồi mới về.
Bùi Diệp đích thân lái xe đưa cô về nhà.
Trên đường về, trong xe mở nhạc du dương, Phó Thiên Thiên hơi buồn ngủ nên ngả người ra sau ghế chợp mắt một lúc.
Phó Thiên Thiên Thiên thẳng thắn gật đầu:
Ừ, tôi rất thích.
Tăng Nguyệt Nguyệt háo hức cầm một khẩu súng lên:
Đây là khẩu súng mà ba tớ rất thích. Cậu muốn cầm thử không?
Đây là một khẩu súng lục đắt tiền, phiên bản quý hiếm chưa chắc đã mua được trên thị trường chợ đen. Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào nó.
Bùi Diệp cũng hứng thú với điều này.
Ba người cùng đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả diện tích của căn biệt thự, hệ thống thông gió và lấy ánh sáng bên trong đều rất tốt.
Ngay khi vừa xuống tầng hầm là có thể nhìn thấy đủ loại thiết bị và dụng cụ tập luyện.
Thậm chí rất nhiều thứ trong tầng hầm còn tốt hơn cả đồ trong quân đội. Mắt Phó Thiên Thiên càng sáng hơn khi nhìn thấy chúng.
Tăng Nguyệt Nguyệt tự hào:
Thiên Thiên, tớ biết cậu nhất định sẽ thích nơi này mà.
Nhà cô có trò gì giải trí không?
Anh bỗng hỏi.
Dĩ nhiên là có rồi.
Hai mắt Tăng Nguyệt Nguyệt lóe sáng:
Trước kia ba tôi từng tham gia quân ngũ, còn mang cấp bậc thiếu tá. Hai người biết chuyện này đúng không?
Ừ, thì sao?
Điều đó là đương nhiên, nhưng hai người muốn ở lại đây cũng được, nhà họ Tăng chúng tôi có rất nhiều phòng, hai người có thể ở lại nhà tôi.
Bùi Diệp lạnh lùng:
Cái đó thì không cần.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Dưới tầng hầm nhà tôi có xây một căn phòng, trong quân đội có những thứ gì thì về cơ bản nhà tôi cũng có những thứ đó. Người khác không biết về căn phòng dưới tầng hầm đó đâu, ngay cả người giúp việc
cũng không biết. Thế nào? Hai người có muốn xuống chơi không?
Nghe thấy thế, mắt Phó Thiên Thiên sáng lên. Cô gật đầu:
Được.
Đây quả nhiên là khẩu súng thần trong truyền thuyết, bất kể cảm giác khi chạm vào hay tốc độ bắn và độ chính xác đều khiến cô hết sức hài lòng.
Bùi Diệp lặng lẽ ghi nhớ cảnh này trong lòng.
Dưới tầng hầm có rất nhiều trò để luyện tập, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp ở đây chơi gần hai tiếng mới rời khỏi đó.
Bấy giờ nét mặt Bùi Diệp mới dịu đi phần nào. Sau đó anh nhìn cô 6với ánh mắt bề trên nhìn kẻ dưới:
Cô nghĩ được như thế là tốt, nhưng thời gian của hai chúng tôi có hạn.
Thời gian 5của anh có hạn thì anh đi đi!
Tăng Nguyệt Nguyệt muốn nói ra câu này nhưng lại không dám
Xe chạy vào khu biệt thự nhà họ Phó.
Cách cổng khu biệt thự không xa có một tháp đồng hồ. Lúc xe họ chạy vào cổng thì vừa đúng chín giờ tối, tiếng chuông của tháp đồng hồ vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, hai hàng lông mi của Phó Thiên Thiên rung lên.
Một lát sau, cô cảm thấy xe dừng lại hẳn.
Về đến nhà cô rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.