• 360

Chương 777: Bồi bổ cho cô (1)


Cô nhướng mày hỏi:
Anh dừng xe ở đây làm gì?


Anh không trả lời cô mà cởi dây an toàn ra.

Cô nhìn động tác của anh với ánh mắt kh8ó hiểu.
Cô hơi nghiêng mặt xuống, nhếch mày và nhìn vào m5ắt anh:
Chẳng lẽ anh muốn chơi trò rung xe với em ở đây?

Trái tim Bùi Diệp liền xốn xang, ánh mắt cũng pha thêm sự kinh ngạc.
Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nhân tiện âu yếm một chút, nhưng nghe cô nói thẳng ra như vậy, cơ thể anh bắt đầu nóng lên, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Trong lúc cô đang lấy làm lạ, anh đã nghiêng người sang, chống hai tay lên ghế phụ của cô khiến không gian trong xe bỗng trở nên 3chật chội.
Cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, đôi môi gợi cảm của anh khẽ nhếch lên. Anh quấn một lọn tóc bên cổ cô quanh n9gón tay.

Thiên Thiên.
Giọng anh khàn khàn mang theo sự mê hoặc:
Lát nữa sau khi em về, chúng ta lại phải xa nhau một đêm rồi.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cô như thiêu đốt làn da cô, khiến cổ cô ngứa ngáy.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe đột nhiên rung lắc một cách có quy luật. Người đàn ông đang nâng ly rượu lên định uống thì bỗng ngẩn ra, sau đó quay người đi vào trong phòng, không nhìn ra ngoài
cửa sổ nữa.
Nhà họ Phỏ.
Cô khẽ hếch cằm lên nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt trên cổ anh, kéo mặt anh lại gần mình hơn:
Lẽ nào anh không muốn làm chuyện đó?

Ánh lửa trong mắt Bùi Diệp bốc lên hừng hực.

Thiên Thiên, thảo luận vấn đề này với đàn ông thì phải gánh chịu hậu quả đấy.

Sáng sớm, Phó Thiên Thiên đi thẳng từ ngoài cửa vào.
Ông cụ Phó vừa thức dậy, chuẩn bị đi tập thể dục đã sửng sốt khi nhìn thấy cô.

Ông ơi.


Rung xe à? Thiên Thiên trong sáng và chính trực của anh lại biết từ này sao?

Bên anh đã lâu, cô biết rõ anh là ng
I không biết xấu hổ. Lúc này nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của anh, cô lại càng chẳng thấy thẹn thùng.
Phó Thiên Thiên nhìn vào đôi mắt bao phủ bởi dục vọng của anh, hỏi:
Hậu quả gì?

Bây giờ đã khuya, xung quanh vườn hoa không có ai, hơn nữa cũng chẳng ai đi nhìn trộm dưới gốc cây. Vị trí đỗ xe của họ vừa khéo nằm ở điểm mù của camera giám sát, quả là thiên thời, địa lợi.
Bùi Diệp không khách sáo nữa, anh nhận chốt bên cạnh ghế cô. Chiếc ghế liền ngả về phía sau, cơ thể cô cũng bị anh đè lên.
Dưới tán cây đa, tuy không nhìn rõ lắm nhưng vẫn thấp thoáng trông thấy một chiếc xe ô tô đang đỗ ở đó.
Khi chiếc xe kia chạy qua biệt thự nhà hằn mười phút trước, hắn đã nhận ra nó.
Thế là hắn đứng bên cửa sổ này, nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe.
Bất luận cô có đi tập thể dục buổi sáng hay không, chỉ cần cô về nhà là tốt rồi. Ông vẫn luôn mong cô có thể bình an trở về. Bây giờ nhìn thấy cô đã về, tất nhiên là ông rất vui.
Trong thời gian này, cháu gái ông ra ngoài làm nhiệm vụ. Hơn nữa vừa rồi ông nhìn vẻ mặt của cô dường như rất mệt mỏi, Lát nữa ông sẽ dặn nhà bếp luộc hai quả trứng để bồi bổ cho cô.
Hiazz, bên quân đội cũng thật là, sao càng ngày càng giao nhiệm vụ khó khăn hơn vậy? Nhìn sắc mặt con bé, chắc chắn là tối qua lại làm nhiệm vụ đây mà.
Lúc đi đến phòng bếp để dặn họ chuẩn bị bữa sáng cho cô, ông vô thức liếc nhìn theo hướng Phó Thiên Thiên rời đi.
Không hiểu tại sao, ông cảm thấy quần áo của cô hơi xộc xệch, hình như còn có dấu vết bị xé. Nếu ông không nhìn nhầm thì trên tóc cô còn dính một chiếc lá đa.
Ông nhớ trong khu biệt thự của họ chỉ có một cây đa ở khu vườn bên kia. Chẳng lẽ lúc về nhà, cô đã chạy bộ tập thể dục ở vườn hoa đó?
Ông phấn khởi nhìn cô:
Ôi, Thiên Thiên, cháu về rồi à?


Vâng, cháu về tối hôm qua.
Cô thản nhiên đáp.
Ông cụ Phó:
...

Cách khu vườn hoa không xa, trong một căn biệt thự tối đen, có một bóng người đang đứng bên ô cửa sổ lầu hai, trên tay cầm ly rượu vang. Người nọ khẽ lắc ly rượu, rượu trong ly chuyển động sóng sánh theo
động tác của hắn.
Hắn phóng tầm mắt nhìn về phía vườn hoa.
Về từ tối hôm qua mà bây giờ mới về nhà. Đêm qua cô đã đi đâu?

Cháu lên lầu thay quần áo đã ạ.


À, ừ, để ông bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho cháu.

Lần sau nếu gặp lãnh đạo của cô, ông nhất định phải nói chuyện tử tế với họ mới được.

Mặc dù cháu gái ông rất ưu tú, năng lực mạnh mẽ, nhưng dù có ưu tú và mạnh mẽ đến đầu thì vẫn là một cô gái. Bọn họ phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ?

Phó Thiên Thiên đã lên lầu thay quần áo nên không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của ông cụ Phó, càng không biết suy nghĩ của ông lúc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.