• 453

Chương 778: Bồi bổ cho cô (2)



Cháu đã để bà phải lo lắng rồi.



Biết cháu không sao là bà yên tâm rồi. Cũng may mà con bé Thiên Thiên... Phải rồi, sao Thiên T8hiên không về cùng cháu? Con bé ổn chứ?
Bà nghi hoặc liếc nhìn sau lưng Bùi Diệp.
Một người yêu thương hoa cỏ, nhìn thấy hoa tàn lá úa thì sẽ cau mày như ông, mà nhiều năm trước lại làm chuyện như vậy sao?
Bùi Nguyên xưa nay luôn nghiêm khắc với Bùi Diệp, hơn nữa hai cha con thường xuyên bất đồng ý kiến khiến mối quan hệ giữa họ không được tốt cho lắm. Vừa nhìn thấy anh, ông liền sầm mặt.
Vì quá tập trung vào vườn hoa, ông không để ý đến Bùi Diệp đến đây, đến khi đứng dậy, ông mới nhận ra trong nhà kính trồng hoa đã có thêm một người.
Trước khi ông quay đầu lại, Bùi Diệp vẫn lặng lẽ đứng quan sát động tác của ông.

Cháu đi đi!

Trong nhà kính trồng hoa của Bùi Viện.
N6ghe bà hỏi thăm về Phó Thiên Thiên, anh đáp:
Bà cứ yên tâm, cô ấy hơi mệt nên cháu đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.

Bà cụ Bùi g5ật đầu.
Bà lại hỏi:
Thiên Thiên một lòng theo cháu, lại làm nhiều điều cho cháu như vậy, nhà chúng ta không thể bạc đãi con bé. Cháu chọn thời gian, hẹn ông nội của con bé để định ngày cưới đi.


Vâng, cháu sẽ bàn với cô ấy chuyện này.


Các cháu đều ổn là tốt rồi. Diệp à, Thiên Thiên là cô gái tốt, lần này vì chuyện của cháu mà con bé đã chạy ra nước ngoài để cứu cháu đấy. Sau này cháu tuyệt đối đừng phụ lòng con bé, biết chưa?

Bùi Diệp lập tức đáp:
Tất nhiên rồi ạ.


Nếu không có việc gì thì đến công ty đi!
Bùi Nguyên cũng nói với giọng lạnh tanh.

Đương nhiên là con sẽ phải đến công ty, nhưng hôm nay con tìm ba là có chuyện muốn hỏi.

Cô ra nước ngoài cứu anh, sau khi thoát khỏi 3nguy hiểm, anh đã đích thân gọi điện về nhà báo bình an. Khi nghe tin bà cụ Bùi ngất xỉu phải vào viện vì chuyện của anh, anh đã cảm thấ9y áy náy. Anh vốn có thể
thoát khỏi nguy hiểm sớm hơn và gọi điện báo bình an cho bà sớm hơn để bà không phải lo lắng.

Con về rồi à?


Vâng, con vừa mới về.
Bùi Diệp hời hợt đáp.
ngừng dưới sự lãnh đạo của anh, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với thời của ba anh.
Tuy ông không muốn thừa nhận nhưng anh thật sự thích hợp ngồi ở vị trí đó hơn ông.

Có. Ba cháu có lẽ đang ở trong nhà kính trồng hoa đấy.


Cháu đi tìm ba cháu đây ạ.

Bùi Diệp nhấn giọng:
Ba còn biết mấy người tên Thanh Thành nữa? Ba, ba hẳn là nhớ rõ cái tên này thì phải?

Bùi Nguyên cố ý tránh né ánh mắt anh:
Con cũng vừa nói là chuyện từ ba mươi năm trước đó thôi. Ai mà còn nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây ba mươi năm chứ?

Sau khi tưới hoa cả buổi sáng, trán ông đã lấm tấm mồ hôi.
Ông đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trán.
Nét mặt Bùi Diệp hiện lên vẻ giễu cợt.

Vậy sao? Con thấy ba không dám nhận. Ba không dám thừa nhận rằng năm đó, ba đã đẩy người khác chết thay cho mình để chạy trốn.


Không phải chuyện công ty, con muốn hỏi ba về chuyện của ba mươi năm trước.
Khi hỏi câu này, anh nhìn chằm chằm vào ông, muốn quan sát kỹ mọi phản ứng của ông.
Động tác vắt khăn lên giá của ông bỗng khựng lại, ông quay đầu lại hỏi:
Ba mươi năm trước? Chuyện gì?

Không biết có phải là ảo giác của Bùi Diệp hay không mà anh cảm thấy ông khẽ lảo đảo.
Nhưng chỉ chốc lát, cơ thể ông lại khôi phục như cũ, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Bùi Nguyên đi đến bồn rửa tay trong nhà kính trồng hoa, rửa sạch bùn đất dính trên tay, rồi vừa lau tay vào khăn vừa hỏi anh:
Nếu là chuyện của công ty, con xử lý là được.

Kể từ khi giao lại công việc kinh doanh cho Bùi Diệp, về cơ bản ông đã buông xuôi mọi chuyện của tập đoàn, tất cả đều để cho anh quyết định. Anh cũng không để ông phải thất vọng, tập đoàn phát triển không
Bùi Diệp nheo mắt, bình tĩnh quan sát vẻ mặt ông và nói:
Ba còn nhớ... Thanh Thành chứ?

Anh nhận ra khi anh hỏi câu này, mặt ông đanh lại rồi tải đi, giống như bị một sự kích động nào đó. Không những thế, ông còn bối rối và lảng tránh.
Ông nói vậy lại càng khiến Bùi Diệp nghi ngờ. Sự thật mà Tăng Trọng nói... Chẳng lẽ Bùi Nguyên thật sự đã làm ra những chuyện như vậy sao?

Con biết ba chắc chắn sẽ không quên và còn biết rất rõ người đó. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm Thanh Thành gặp nạn ba mươi năm trước? Ba, ba biết chuyện đó đúng không?

Lúc này muôn hoa đang đua nở, Bùi Nguyên đứng cạnh một bụi hoa hồng, tưới nước cho hoa.
Bùi Nguyên rất thích chăm sóc hoa cỏ, ông thường tự tay bón phân, tưới nước, chỉ khi không có thời gian, ông mới giao những việc này cho người giúp việc.
Sau đó, ông cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại anh:
Con nói Thanh Thành nào?

Ông nhớ rõ cái tên này, và theo như anh quan sát, những phản ứng vừa rồi của ông giống như đang chột dạ hơn. Ông chột dạ vì những chuyện đã làm năm đó sao?

Được. Cháu đã ăn sáng chưa? Bà bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho cháu nhé!


Không cần đầu bà ạ. Cháu đã ăn trên đường về rồi, hiện giờ cháu không đói, không cần phải phiền phức thể đầu.
Ánh mắt anh lóe lên:
Ba cháu có nhà không ạ?


Bùi Diệp? Ý con là sao? Con đang chất vấn ba sao? Vừa nãy ba đã nói là ba không nhớ chuyện gì đã xảy ra cách đây ba mươi năm, nhưng con vẫn cứ muốn hỏi cho bằng được. Ba là ba của con, không phải là
nhân viên cấp dưới của con. Con không cần phải chất vấn ba bằng giọng điệu ông chủ đó.
Bùi Nguyên gằn từng tiếng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.