• 360

Chương 789: Người anh muốn cầu hôn... là em! (1)



Cậu chủ, đến nơi rồi!


Bùi Diệp liền mở bừng mắt.

Anh đoản không sai, quả nhiên là Phó Thiên Thiên... đi tìm Tần Hàng.
Các đồng nghiệp bên cạnh anh ta đều biết hiện giờ cô là đội phó của đội đột kích Hắc Ưng, thực lực không thua kém gì Tử Xa, và sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí đội trưởng của Hắc Ưng trong tương
lai.
Phó Thiên Thiên và Vương An Dương chào hỏi nhau đơn giản, sau đó cô đi thẳng đến văn phòng của Tần Hàng.
Cô nhìn anh chăm chăm:
Em có một chuyện muốn hỏi anh.

Có lẽ là thấy giọng cô rất nghiêm túc, vẻ mặt anh cũng nghiêm túc theo.

Sao? Em muốn hỏi gì?

Câu trả lời thật bất ngờ.
Cô ngạc nhiên thốt lên:
Anh đang nói Tiểu Phương hả?

Anh ngượng ngùng nhìn cô.
càng nhiều. Chẳng mấy chốc, trên máy tính của anh đã xuất hiện một hình ảnh.
Sở Hành không nhìn thấy hình ảnh kia là ở đâu, lại thêm Bùi Diệp dùng tai nghe bluetooth nên anh ta cũng không nghe thấy tiếng động bên trong.
Bên ngoài phòng làm việc của Tần Hàng.
Sở Hành:


Anh ta muốn nói rằng đỗ xe ở đây mà bị camera quay được là 9sẽ bị phạt tiền. Có điều xưa nay Bùi Diệp chẳng quan tâm những điều đó. Anh cài dây an toàn và lấy chiếc laptop ở bên cạnh, mở máy và nhanh
chóng thao tác trên máy.
Sở Hành nhìn qua kính chiếu hậu, thấy trên máy tính của Bùi Diệp là một đống kí tự mã hóa mà anh ta không thể hiể5u được. Theo sự di chuyển của ngón tay anh trên bàn phím, kí tự trên màn hình càng lúc
Cô cau mày:
Người anh muốn cầu hôn... là ai?

Anh nhìn lướt qua cô, ánh mắt khẽ chuyển động.
Sau khi cúi đầu cười giễu một tiếng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng:
Vốn dĩ anh không muốn nói với em chuyện này...

Cô gật đầu:
Em đã có được tài liệu trong tay ngài X.


Anh Bùi thế nào?

Lúc nhắc đến Bùi Diệp, khóe miệng cô hơi cong lên:
Anh ấy đã không sao rồi.

Vừa thấy Phó Thiên Thiên đến, Vương An Dương liên vui mừng ra mặt.

Đội trưởng!
Anh ta chào cô theo kiểu nhà binh.
Cô nhìn anh ta rồi chào lại.
Thấy cô không đáp lời, anh mỉm cười nhìn cô:
Sao vậy? Chẳng lẽ chuyến đi của em không thuận lợi? Em gặp trở ngại gì sao?


Dĩ nhiên là không rồi!
Cô buột miệng đáp.

Thế thì sao em lại có vẻ mặt này? Em đang có tâm sự à?
Tần Hàng lại hỏi.

Em nghe người ta nói, trước đây anh đã từng mua một chiếc nhẫn cầu hôn, định sẽ cầu hôn một người, chuyện này có thật không?

Sắc mặt Tần Hàng chợt thay đổi, dường như không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này. Một lát sau, ánh mắt anh trở lại như thường, giọng nói cũng trở nên bình thản.

Chuyện này em nghe từ đâu?

Tần Hàng khiến Phó Thiên Thiên ngẩn ra một lúc.
Người mà cô cũng biết, trước đó công khai chuyện tình yêu, tháng ba năm nay kết hôn, đó chẳng phải là Tiểu Phương, cô gái ở chung trại trẻ mồ côi với cô trước đây sao? Cả cô và Tần Hàng đều quen biết cô
ấy.
Đương nhiên là Phó Thiên Thiên sẽ không nói cho anh biết cô nghe từ đầu.

Anh không cần biết em nghe từ đầu, nhưng có chuyện như vậy thật à?

Anh thong thả trả lời:
Có.


Vậy thì tốt, xem ra chuyển đi lần này của em rất tốt đẹp, chúc mừng em nhé!
Tần Hàng chúc mừng cô giống như mọi lần cô trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe vậy, đồng tử của Phó Thiên Thiên co lại.
Nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của anh, nhớ lại chuyện anh định cầu hôn cô mà Ngang Bách Hủy đã nói, cô cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Sau khi thấy cô lại cau mày, anh nhẹ nhàng nói:
Thật ra, em cũng biết người đó đấy.

Cô ngờ vực nhìn anh:
Em cũng biết?


Đúng vậy.
Anh thở dài:
Đáng tiếc là anh vẫn chưa kịp cầu hôn thì cô ấy đã công khai chuyện tình yêu. Hơn nữa, tháng ba năm nay, cô ấy đã kết hôn với bạn trai rồi!

Từ trước đến giờ cô không có thói quen gõ cửa khi đến phòng làm việc của anh.
Trong văn phòng, Tần Hàng đang nói chuyện điện thoại. Thấy cô đi vào, ánh mắt anh hơi thay đổi, sau khi nói vài câu với người bên kia đầu dây, anh liền cúp máy, sau đó nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Em về rồi à? Sao rồi? Chuyến đi thuận lợi không?
Anh đang hỏi về chuyển đi đến nước 1 lần này của cô.
Lúc 8này, cô đang bước xuống xe, chuẩn bị đi vào tòa thị chính.
Thấy Bùi Diệp không nói lời nào, Sở Hành dè dặt hỏi:
Cậu chủ, tiếp theo chúng t3a đi đâu đây ạ?

Anh hờ hững đáp:
Cứ đỗ xe ở đây!


Đúng vậy, có điều cô ấy đã kết hôn rồi, cho nên anh định từ bỏ. Dù sao thì miễn cưỡng cũng sẽ không hạnh phúc.


Nghe anh nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.


Vậy thì tốt rồi.


Tần Hàng ngẩng đầu nhìn cô:
Gì mà tốt rồi? Anh cầu hôn thất bại, em còn chọc quê anh sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.