• 360

Chương 790: Người anh muốn cầu hôn... là em! (2)


quan tâm và đến tìm anh để xác nhận cũng không có gì đáng trách.

Cô không phải người dây dưa dài dòng. Nếu Tần Hàng ngả bài với c8ô, nói với cô người anh thích là cô, cô cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của anh, vì bây giờ cô đã có Bùi Diệp, điều này có thể sẽ ảnh h3ưởng
Phó Thiên Thiên nhìn anh ta và vỗ nhẹ lên vai anh ta.

Anh vất vả rồi.

không thể ra ngoài trong thời gian này.

Được, hai tháng nữa gặp lại!

Với tư cách là đội phó đột kích Hắc Ứng - đội đột kích có thực lực mạnh nhất trong bộ máy quân đội ở Vân Thành, lần này gần như cả đội phải dốc toàn lực để bảo vệ cho sự an toàn của tổng thống và các nhân
viên cấp cao của Vân Thành.
đến tình cảm giữa họ.
Cho nên anh sẽ không nói cho cô biết việc anh thích cô, hai người họ cứ duy trì như thế này l9à được.
Sau khi chào Tần Hàng theo kiểu nhà binh, cô đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Vương An Dương ở ngoài cửa cũng giơ tay chào cô một cách tự nhiên.
Cô cười nhẹ:
Nhưng em luôn coi anh như là anh em.

Đủ rồi, câu này là đủ rồi!
Cô cũng không còn mang đồ ăn đến phòng làm việc của anh, ép anh ăn mỗi khi anh ăn uống thất thường.
Tử Xa trước đây sẽ không trở lại nữa. Bây giờ cô là Phó Thiên Thiên, là Phó Thiên Thiên của một mình Bùi Diệp.
Chủ đề này không thích hợp để nói tiếp. Anh có linh cảm, nếu tiếp tục anh sẽ càng tổn thương nhiều hơn. Anh nên nhanh chóng kết thúc chủ đề này tại đây.

Được rồi được rồi, anh biết rồi, anh em tốt, lát nữa em định đi đâu?


Em về quân khu, từ lúc về nước đến giờ em vẫn chưa đi trình diện thủ trưởng Cận. Hơn nữa, con chip mà em lấy được của ngài X cũng phải giao cho ông ấy.
Phó Thiên Thiên thành thật trả lời.
Đối với người mình tin tưởng, xưa nay cô không hề giấu giếm, hơn nữa người đó còn là Tần Hàng.

Giờ đã nghe được sự thật rồi, em thỏa trí tò mò chưa?
Tần Hàng nhìn cô.
Phó Thiên Thiên gật đầu.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó:
Đúng rồi, hai tháng nữa Vân Thành chúng ta sẽ tổ chức một hội nghị thượng đỉnh lớn, hôm đó anh cũng sẽ có mặt phải không?

Tần Hàng gật đầu:
Hôm đó tổng thống cũng sẽ đến, anh là thị trường, đương nhiên cũng phải có mặt, sao thế?


Được!
Giọng anh nhàn nhạt xen lẫn chút cay đắng.
Anh vừa dứt lời, cô liền tạm biệt anh và rời đi.
Tần Hàng càng nắm tay chặt hơn, giả vờ nói đùa:
Em nói câu này đúng là vô tình, hai chúng ta dù sao cũng quen biết hơn mười năm. Em và Bùi Diệp mới quen bao lâu chứ? Anh tưởng ít nhất em cũng có chút
tình cảm với anh, bây giờ anh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo lắm.

Anh thật sự ngưỡng mộ Bùi Diệp.

Để anh tiễn em.

Tuy anh đã đoán được câu trả lời nhưng anh vẫn muốn nghe đáp án từ cô.
Cô khẽ cau mày rồi đáp:
Em sẽ không vượt quá giới hạn!

Trong lòng cô, anh là một thị trưởng tốt, siêng năng và quan tâm đến người dân. Một thị trưởng tốt sẽ không giao việc của mình cho người khác, ngay cả khi người đó là cô.
Để không để lại ấn tượng xấu trong lòng cô, Tần Hàng đã kìm nén cảm xúc của mình.
Anh gật đầu, trong lòng thấy hơi không nỡ.
Từ sau khi Tử Xa trở thành Phó Thiên Thiên, thời gian anh ở bên cô càng lúc càng ít, gần như chỉ nói mấy câu sau khi gặp mặt là phải tạm biệt nhau.
Phó Thiên Thiên ngẫm nghĩ một lát mới nói:
Không có gì.

Anh biết cô hỏi vấn đề này hẳn là có cách nghĩ của mình. Tuy nhiên đối với những điều mà cô không muốn nói, không ai có thể cạy miệng cô.

Đội đột kích Hắc Ưng của em có tham gia công tác bảo vệ hôm đó không?

Cô gật đầu:
Tất nhiên là có rồi.

Sau khi cô đi, Tần Hàng thu lại ánh mắt mất mát.
Cô lại đi rồi.
Tần Hàng cong khóe môi:
Vậy thì tốt, hai tháng nữa chúng ta gặp lại nhé.

Vì công việc bảo vệ ngày hôm đó, Phó Thiên Thiên phải huấn luyện đội đột kích Hắc Ưng để sức mạnh và khả năng thực chiến của họ được nâng cao và có thể thích ứng với công việc bảo vệ. E rằng cô sẽ
Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp:
Không vất vả ạ!

Phó Thiên Thiên hơi nhếch miệng, sau đó cất bước rời khỏi hành lang, từ từ biến mất tại cửa thang máy.
Anh vẫn không từ bỏ việc cố gắng biết câu trả lời của cô. Bây giờ anh đã có được nó, mặc dù câu trả lời này... rất tàn nhẫn.
Phó Thiên Thiên vẫn không coi anh là người khác phái, e rằng địa vị của anh trong lòng cô cũng không kém các anh em trong quân đội là bao.

Thỏa6 rồi.

Anh đột nhiên nắm chặt hai tay, thận trọng liếc nhìn cô, giả vờ hỏi vu vơ một câu:
Thiên Thiên, nếu... chuyện em nghe tr5ước đó là sự thật, em sẽ làm thế nào?


Không cần đâu, lát nữa em đi một mình cũng được. Anh là thị trưởng của Vân Thành, vẫn nên xử lý công việc của thành phố thì hơn.

Anh muốn nói là không có vấn đề gì, nhưng lại không thể thốt ra được.
Lúc này, anh đột nhiên đưa mắt nhìn lên camera giám sát ở trong góc văn phòng.

Đèn tín hiệu trên camera nhấp nháy ánh sáng màu đỏ, cho thấy nó đang hoạt động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.