Chương 797: Lời thách của phó thiên thiên dành cho bùi diệp (3)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1037 chữ
- 2022-02-16 04:57:39
Anh đi thẳng đến phòng chơi bài, chưa vào phòng đã có thể nghe thấy tiếng nói.
Ơ, mẹ không đánh ở đây, mẹ muốn đi lại!
Bà cụ Bùi cất 8giọng sang sảng, sau đó bên trong liền vang lên tiếng quân cờ rơi xuống đất, kèm theo đó là giọng nói sốt ruột của Bùi Nguyên.
Mẹ, vá3n này mẹ đã đi lại 31 lần rồi!
Bùi Nguyên để trán:
Mẹ, 5lần thứ 32.
Bà phớt lờ lời nhắc nhở của con trai mình, chỉ nghĩ phải đi lại thế nào. Đã đánh cờ thì phải có đi lại, trong lòng bà không có khái niệm đi lại thì không phải là quân tử, huống hồ bà là phụ nữ, chẳng phải quân tử,
hơn nữa bà còn là một bà lão, con cháu nhường bậc bề trên chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Lúc anh đang định nói gì đó, Bùi Nguyên đột nhiên đứng dậy.
Mẹ, ván cờ này lát nữa con quay lại chơi với mẹ sau.
Bà cụ Bùi ngạc nhiên:
T? Lát nữa chơi tiếp à? Hai cha con có chuyện gì không thể nói ở đây mà phải đến chỗ khác để nói hả?
Bà ngẫm nghĩ một lúc, mắt sáng lên:
Chẳng lẽ con bé Thiên Thiên trưa nay định sang nhà mình ăn cơm? Vậy để bà bảo người làm mau mau chuẩn bị đồ ăn ngon cho con bé.
Không phải bà ạ. Hai tháng tới nhiệm vụ của Thiên Thiên tương đối nặng nề, không có thời gian ra khỏi quân khu.
Mắt bà tối đi, cũng mất hứng thú với cháu trai.
Vậy nên, bà luôn cảm thấy việc đi lại cờ của bà là chuyện quá bình thường, chơi cờ nghiêm túc làm gì? Chơi cờ mà không đi lại thì mất hay.
Vì quá tập trung chơi cờ nên hai người không để ý Bùi Diệp đang đứng ở ngoài cửa. Khi người giúp việc bưng trà tới, thấy anh đứng ngoài không đi vào mới cung kính chào anh.
Cậu chủ.
Bà cụ Bùi phản đối:
Không phải 31 lần nhé, còn chưa tới 100 lần! Con kêu cái gì, nhanh lên, đến lượt 9con đi kìa!
Bùi Diệp đứng ở ngoài cửa nhìn hai người đang đánh cờ vây trong phòng.
Nhưng sau khi Bùi Nguyên đi được hai nước,6 nhìn thấy ván cờ gây bất lợi cho mình, bà cụ Bùi lại đưa tay ra:
Ôi, mẹ không đánh ở đây, mẹ muốn đi lại!
Anh rất nghi ngờ không biết mình có phải là cháu ruột của bà hay không.
Anh thôi cười, đưa mắt nhìn sang Bùi Nguyên, đồng tử khẽ co lại, nói với bà:
Bà nội, bà với ba cháu có thể ngừng chơi cờ một lát được không? Cháu có chuyện muốn nói với ba cháu ạ.
Bà cụ Bùi bất mãn nói:
Cháu có gì thì nói ngay ở đây này! Bà đâu phải là người ngoài, chẳng lẽ bà không thể nghe cháu và ba cháu nói chuyện?
Trong công ty không xảy ra chuyện gì, Thiên Thiên cũng không đến đây, vậy cháu về nhà làm gì? Không có việc gì thì cháu vẫn nên về công ty đi thôi!
Bà ra chiều muốn đuổi người, không hề nghĩ tới việc anh
về nhà giữa trưa là để ăn cơm.
Bùi Diệp:
...
Hai người đi đến thư phòng trong giọng nói bất mãn của bà cụ Bùi. Mặc dù bà bất mãn nhưng bà cũng là người thông minh, biết lúc này Bùi Diệp về tìm Bùi Nguyên hẳn là có chuyện quan trọng. Bà không phải
là người cố tình gây sự, bà bảo rằng không cho họ đi nơi khác nói chuyện chẳng qua là nói cho sướng miệng, chứ cũng không thật sự muốn ngăn cản họ.
Sau khi hai người rời đi, bà chỉ có thể thở dài nhìn bàn cờ ở trước mặt.
Bà nội!
Cháu muốn nói thì nói đi, nếu cháu không muốn nói thì đó là chuyện không quan trọng. Cháu vẫn nên đi làm thì hơn.
Bùi Diệp:
...
Mắt bà bỗng sáng lên, nhanh chóng đổi vị trí của các quân trắng và quân đen, nhìn hướng đi của các quân cờ bên mình sắp thẳng, bà mới hài lòng, thảnh thơi ngồi chờ Bùi Nguyên trở lại chơi tiếp.
Trong thư phòng, sau khi ngồi xuống bàn làm việc, Bùi Nguyên bình thản nhìn Bùi Diệp:
Nói đi, con về tìm ba
có chuyện gì?
Khi đối mặt với anh, vẻ mặt của Bùi Nguyên có phần không tự nhiên, còn bà cụ Bùi thì vui mừng ra mặt.
A, Tiểu Diệp, sao giờ này cháu đã về rồi?
Sau đó, bà nhíu mày hỏi:
Có phải trong công ty xảy ra chuyện gì không?
Anh cười đáp:
Bà nội, cháu về sớm chỉ có thể là trong công ty xảy ra chuyện sao?
Anh nhìn chằm chằm vào ông. Có lẽ ánh mắt anh quá mạnh mẽ nên khiến ông cau mày.
Cuối cùng, anh đột ngột lên tiếng trước khi ông lại hỏi lần nữa:
Sao ba lại nói dối con?
Bùi Nguyên hơi kinh ngạc.
Là sao? Ba nói dối con chuyện gì?
Chuyện của Thanh Thành.
Nhắc đến chuyện của Thanh Thành, con ngươi Bùi Nguyên hơi co lại, nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén:
Đột nhiên con nhắc đến chuyện này làm gì? Không phải ba đã nói rõ chân tướng sự việc với con rồi sao?
Chân tướng sự việc có đúng như ba nói lúc trước hay không?
Con đã biết điều gì? Chuyện năm đó...
Con đã biết được thông tin chính xác. Năm đó Thanh Thành muốn chết cùng người tình nên mới tự sát, không hề liên quan đến ba. Ba..
Bùi Diệp nhìn vào mắt ông:
Tại sao ba lại thừa nhận là mình đã hãm
hại ông ấy?
Ánh mắt Bùi Nguyên bỗng trở nên dữ tợn:
Con biết cái gì! Ba đã nói rồi, là ba đã hãm hại cậu ấy. Con nghe những tin đồn kia từ đâu?
Con tự có cách của con. Tuy con không biết tại sao ba lại muốn giấu cho ông ấy, nhưng có người muốn mượn chuyện
bây giờ Bùi thị đã rơi vào khủng hoảng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.