• 360

Chương 798: Cuộc chiến giữa hai người đàn ông (1)



Cho dù là vì gia đình chúng ta, ba cũng không muốn nói sao?
Anh sầm mặt.

Ông cau mày:
Bây giờ chẳng phải là không có chuyện g8ì sao?



À, vậy nên...
Anh cười khẩy:
Ba định chờ nhà họ Bùi xảy ra chuyện thì mới nói à?

giọng điệu của anh, hình như vẫn chưa được vui cho lắm.
Anh cười khẽ một tiếng:
Thiên Thiên hỏi vậy là đang quan tâm đến anh sao?

Phó Thiên Thiên trả lời thẳng thắn:
Vâng.


Em không thích dùng điện thoại giống anh à?
Anh nhíu mày.

Không phải.

Với cô thì điện thoại chỉ là một công cụ nghe gọi mà thôi, mẫu mã gì không quan trọng, miễn là tín hiệu tốt khi thực hiện cuộc gọi là được.

Đúng là Thiên Thiên của anh. Lúc nãy tâm trạng của anh quả thật là không tốt lắm, nhưng sau khi nói chuyện với em, tâm trạng của anh đã khá hơn nhiều rồi.


Thật chứ?
Cô dường như không mấy tin tưởng.
Anh bật cười:
Có khi nào anh nói dối em chưa?

Chung Bình Quân co giật khóe miệng.
Đây là lần đầu tiên một người suýt bị hắn giết lại bày tỏ sự lo lắng cho hắn.
Hắn giơ tay xoa đầu cậu:
Ừ, đã khiến em lo lắng rồi. Hình như... em cao hơn thì phải.


Con nghĩ nhiều rồi, nhà h3ọ Bùi sẽ không bao giờ đi đến bước đường đó.
Ông nghiêm mặt nói:
Được rồi, nếu con chỉ nói những chuyện này thì con về công ty đi.
<9br>
Dứt lời, Bùi Nguyên đi thẳng ra khỏi phòng.
Bùi Diệp mang vẻ mặt sầm sÌ rời khỏi nhà họ Bùi.
Vốn dĩ anh nghĩ, an6h đã vạch trần sự thật về chuyện năm đó thì Bùi Nguyên sẽ nói thật với anh, xem ra anh đã nghĩ quá lạc quan rồi.
Buổi trưa, Bùi Diệp đến trường đón Chân Dương và đưa cậu về nhà họ Phó ăn cơm.
Lúc đến cổng nhà họ Phỏ, anh đột nhiên thấy một bóng người bất ngờ đứng ở cổng.
Là Chung Bình Quân.

Ừ, nhận được thì tốt.

Trước đây anh luôn đùa giỡn với cô khi gọi điện, bây giờ anh đột nhiên nói chuyện nghiêm túc, cô có thể cảm nhận rõ được trong lời nói của anh có gì đó không bình thường.

Sao thể, có chuyện gì hả anh?
Bây giờ Tập đoàn Bùi thị đã thoát khỏi khủng hoảng, Bùi Diệp cũng đã biết Bùi Nguyên không phải là tiểu nhân hèn hạ, tâm trạng của anh nên khá hơn mới phải, nhưng nghe
Sau khi xuống xe và nhìn thấy hắn, mắt Chân Dương sáng lên.

Anh Chung, anh về rồi ạ!
Cậu ngạc nhiên và vui mừng đứng trước mặt hắn:
Hơn nửa năm qua em không thấy anh, còn tưởng là anh xảy ra chuyện gì.

Bây giờ thấy hắn bình an vô sự đứng trước mặt mình, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mười phút trước, phòng văn thư đưa cho cô một chiếc điện thoại, sau khi mở ra, cô thấy chiếc điện thoại này và chiếc điện thoại của Bùi Diệp cùng kiểu với nhau, chỉ khác màu.
Bùi Diệp nhướng mày:
Thế nào? Em thích không?


Sao anh lại mua cho em chiếc điện thoại giống hệt điện thoại của anh?

Điện thoại mà anh mua cho cô đương nhiên là rất tốt.
Chỉ là cô không ngờ anh lại mua nhanh như vậy.

Em gọi cho anh để bảo với anh là em đã nhận được điện thoại rồi.


Vậy thì tốt.

Lúc này, một tiểu đội trưởng đến tìm cô:
Đội trưởng, chúng tôi có chuyện muốn xin cô chỉ bảo.

Cô giơ tay ra hiệu với anh ta, sau đó nói với Bùi Diệp trong điện thoại:
Em có việc, có thời gian sẽ gọi lại cho anh sau.


Được.

Anh biết cô bận rộn huấn luyện, do đó sẽ không quấy rầy cô.
Cô... không phải là Thiên Thiên của một mình anh.
Khi Bùi Diệp đ5ang đi ra khỏi Bùi Viện để trở về Tập đoàn Bùi thị, điện thoại di động của anh vang lên.
Nhìn thấy số của Phó Thiên Thiên, lửa giận trong lòng anh lắng xuống phần nào. Anh bắt máy, nhẹ giọng hỏi một câu:
Xem ra em đã nhận được đồ anh gửi cho em rồi.

Trong văn phòng của đội đột kích Hắc Ưng, Phó Thiên Thiên vừa gọi điện cho Bùi Diệp vừa nhìn hộp đựng điện thoại trên tay:
Em cũng đoán là anh báo người gửi cho em.

Chân Dương cười tít mắt:
Bây giờ em đang tuổi lớn mà, từ khi anh đi đến giờ, em cao lên 7cm đấy!


Khi hai người họ đang trò chuyện rôm rả, Bùi Diệp ngồi ở ghế lái mặt đen sì. Anh nheo mắt nhìn chăm chăm người đàn ông đứng ở cách đó không xa.

Mấy ngày trước người đàn ông này còn ở Phiến Thành, vậy mà bây giờ đã trở về nước Z, còn nghênh ngang ở trong khu nhà của Phó Thiên Thiên, đúng là kẻ bám đuôi, âm hồn không tan.

Anh cười giả lả, nhìn hắn:
Anh Chung, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy.


So với sự lạnh lùng của anh, Chung Bình Quân lịch thiệp hơn nhiều. Hắn cười tủm tỉm nhìn anh:
Đúng vậy, anh Bùi, rất vui khi chúng ta lại gặp nhau.


Vui? Anh chẳng vui chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.