• 360

Chương 799: Cuộc chiến giữa hai người đàn ông (2)


Chung Bình Quân lịch sự khom người chào ông.


Ông Phó, đã lâu không gặp ông.

Chung Bình Quân đáp:
Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thôi vậy, tôi thích yên tĩnh, nếu đột nhiên trong nhà có thêm một người sẽ không được thoải mái. Anh Bùi không cần phải sắp xếp thêm một người để quấy
rầy cuộc sống của tôi đâu.

Sau khi ông cụ Phó rời đi, Bùi Diệp lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đối diện:
Không phải anh mới về hai ngày nay đúng không? Trong nhà anh mà lại không có gì ăn sao? Chưa kể bên ngoài biệt thự có rất
nhiều nhà hàng, nếu nhà anh không có sẵn đồ ăn thì anh có thể đến nhà hàng cơ mà.

Tuy làm vậy cũng không tránh được tầm mắt của hai người, nhưng có thể cách xa chiến trường một chút thì phải?
Cậu vừa nghĩ đến đây thì Bùi Diệp và Chung Bình Quân bắt đầu trận chiến.
Ông hơi ngạc nhiên:
Hả? Chuyện gì vậy?


Dạo này ăn đồ ăn bên ngoài cháu luôn cảm thấy khó chịu trong bụng. Trước đây ăn cơm nhà ông không bao giờ xảy ra tình trạng đó. Cháu định sau này sẽ đến nhà ông ăn chực. Ông yên tâm, cháu sẽ gửi ông
Hắn nhìn anh với vẻ mặt vô tội:
Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ. Vả lại, ông cụ Phó mời nhiệt tình như vậy, nếu tôi từ chối thì chẳng phải là phụ ý tốt của ông ấy sao?

Chân Dương ngồi giữa hai người họ và đang ăn dưa hấu, đột nhiên nghe thấy hai người khẩu chiến, cậu vô thức nuốt ực miếng dưa hấu xuống.

Không phiền, không phiền.

Nói rồi, ông vui vẻ rời đi.

Chẳng phải anh sợ đồ ăn bên ngoài không đảm bảo sao?

Thấy ông cụ Phó đang đi về phía bên này, Chung Bình Quân liên cười tít mắt, nói:
Ông ơi, cháu có một yêu cầu quá đáng, không biết ông có đồng ý không ạ?

Chung Bình Quân nghiêm túc nói:
Ông ơi, anh em ruột thịt còn phải rõ ràng chuyện tiền bạc, cháu nhất định phải gửi ông tiền ăn uống, ông nhất định phải nhận. Nếu ông không nhận, cháu cũng ngại đến đây
dùng cơm.

Cuối cùng Bùi Diệp, Chân Dương và Chung Bình Quâ3n đều được ông cụ mời vào biệt thự nhà họ Phó.
Vừa bước vào phòng khách, ông đã quan tâm hỏi Chung Bình Quân:
Anh Chung hình như phải hơn nử9a năm chưa về đây nhỉ?

Phó Thiên Thiên không có mặt ở đây, nếu họ khai chiến, cậu sẽ không chịu nổi.
Nhìn vẻ giương cung bạt kiếm giữa hai người, cậu vô thức dựa vào lưng ghế sofa.
Ông lắc đầu:
Nấu cơm ở nhà, tiền nguyên liệu không đắt thể đầu. Một nghìn là đủ rồi.

Chung Bình Quân mỉm cười, gật đầu nói:
Vâng.

Hắn gật đầu:
Vâng ạ.


Thế hơn nửa năm qua anh đã đi đâu?
Ông nhìn dáng người gầy gò của hắn với ánh mắt qu6an tâm:
Anh gầy đi nhiều đấy.

Hắn không hề khách sáo:
Như vậy cũng được ạ? Nếu không tiện thì...


Đều là hàng xóm với nhau cả, có gì mà không tiện, anh ở lại đây ăn cơm đi.

ăn bên ngoài đúng là không sạch sẽ, nên ít ăn những thứ đó thì hơn. Còn về tiền đồ ăn thì bỏ đi, chúng ta là hàng xóm, nói chuyện tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm đấy. Huống hồ anh đến ăn cơm cùng tôi,
ông già này còn vui không để đầu cho hết nữa là.


Anh Bùi cứ nói đùa, nếu nhà tôi muốn mời đầu bếp thì sao có thể để anh đứng ra được?
Hắn còn đang lo anh sẽ mua chuộc đầu bếp, bảo đầu bếp bỏ thuốc độc vào đồ ăn của hắn đây.

Nói thế nào thì anh Chung cũng từng có ơn với Tiểu Dương, chút chuyện nhỏ đó không phiền phức. Chiều nay cứ để đầu bếp đến nhà họ Chung đi, được chứ?

Ông gật đầu:
Được rồi được rồi, ngoài trời nắng to, các8 cháu đừng đứng ở ngoài nữa, cẩn thận kẻo nóng đấy, mau vào trong nhà đi.


Vâng ạ.

Điều ông không ngại nhất chính là phiền phức, càng đông càng vui, ông là người thích đông vui, như vậy sẽ không cô đơn tĩnh mịch.
Phó Minh Thanh thường không về nhà, Phó Linh Nguyệt hiện cũng không thể trở về nhà họ Phó nên chỉ có mình ông ở nhà. May mà Bùi Diệp thường dẫn Chân Dương đến chơi với ông.

Nhà họ Phó là phòng ăn của anh sao? Nếu anh sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, tôi có thể mời một đầu bếp đến nhà họ Chung, chuyên phụ trách việc cơm nước cho anh.
Bùi Diệp thản nhiên nói:
Đương
nhiên, nếu anh cảm thấy phiền toái trong việc trả tiền lương cho đầu bếp, thì anh có thể chuyển tiền vào tài khoản của công ty chúng tôi, Tập đoàn Bùi thị sẽ thay mặt anh trả cho đầu bếp.

Hắn vẫn luôn bị giam trong ngục tối suốt thời gian qua, còn sống sót là may, sao có thể không gây cho được? <5br>

Cảm ơn ông đã quan tâm ạ.


Anh vừa mới về, trong nhà đã mua đồ ăn chưa? Buổi trưa anh có muốn ở lại nhà chúng tôi ăn cơm không?

Ông cụ Phó cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
Được rồi, nếu đã như vậy, mỗi tháng anh gửi tới một nghìn tệ đi.


Một nghìn ít quá, ba nghìn đi ạ.

tiền đồ ăn ạ.

Có người muốn ăn cơm cùng mình, tất nhiên là ông cụ Phó mong còn không được. Nghe hắn nói vậy, ông hết sức vui mừng, liên tục xua tay:
Chỉ là mỗi bữa nhiều thêm đôi đũa thôi mà, anh cứ việc đến đây. Đồ
Nói xong, hắn liền lấy luôn tiên ra, nhét vào tay ông:
Vậy bắt đầu tính từ hôm nay nhé. Đây là một nghìn tệ, ông cất đi ạ.

Ông cụ Phó vốn định đẩy tiền lại cho hắn, nhưng nghĩ đến những gì hắn đã nói, ông liền cầm lấy.
Dứt lời, ông cụ Phó liền đứng dậy:
Được rồi, cánh thanh niên các anh cứ chuyện trò đi, ông đi dặn nhà bếp một tiếng, bảo họ làm thêm vài món.


Làm phiên ông ạ.


Được rồi, tôi nhận vậy. Sau này khi nào sắp nấu cơm xong, tôi sẽ gọi điện cho anh. Nếu anh có việc bận không về ăn cơm được thì cũng gọi cho tôi nhé.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.