• 360

Chương 800: Cuộc chiến giữa hai người đàn ông (3)


May mà Chung Bình Quân là kẻ biết điều.

Hắn nói rằng chỉ đến đây ăn chực, sau khi ăn xong, hắn liền chào ông cụ Phó ra về. <8br>
Ông làm tròn trách nhiệm của người chủ nhà mà tiễn hắn ra tận cửa.

Chân Dương cũng tiến hắn, còn Bùi Diệp đương nhiê3n là không. Anh chỉ đứng ở cửa biệt thự, sầm mặt nhìn cảnh tượng cách đó không xa, để tránh cho hắn lại giở thủ đoạn gì đó sau lưng9 anh.
Chân Dương mếu máo nhìn mặt Bùi Diệp:
Anh... anh Diệp ơi, em muốn về Bùi Viện ăn cơm có được không ạ?

Câu trả lời là hai từ nằm trong dự liệu của cậu: Không được.
Cậu lê bước chân tuyệt vọng đi vào trong trường, đã có thể tưởng tượng ra ngọn lửa chiến tranh ở nhà họ Phó tối nay sẽ như thế nào.
Chẳng mấy chốc, anh đã đưa cậu đến trường.
Xe vừa dừng lại, cậu liền nhanh chóng cởi dây an toàn, định mở cửa xuống xe.
Lúc này Bùi Diệp bỗng lên tiếng:
Chiều nay anh đến đón em tan học, sau đó đến nhà họ Phó ăn cơm.

Nịnh nọt luôn có tác dụng, câu nịnh này của Chân Dương có thể nói là khá lợi hại khiến nét mặt Bùi Diệp dịu đi phần nào, thế nên anh cũng cho xe chạy chậm lại.
Khi thấy tốc độ xe giảm dần, sắc mặt trắng bệch của cậu cũng từ từ hồng hào trở lại.
Trời ạ, Bùi Diệp tức giận thật sự quá đáng sợ! Cậu chỉ gọi vài tiếng anh Chung mà đã bị anh coi như kẻ phản bội. Vừa rồi cậu còn tưởng rằng khi đến một ngã tư nào đó, anh sẽ đột ngột mở cửa xe bên cậu, cởi
Bùi Diệp sợ Chung Bình Quân sẽ thọc gậy bánh xe sau lưng mình nên mới dự định đến nhà họ Phó ăn cơm. Nhưng một mình anh đi là được rồi, sao cứ phải kéo cậu đi cùng làm gì?
Cậu không thích những trường hợp như thế.
Tất nhiên là anh không muốn để ông cụ Phó nhận ra suy nghĩ của mình, để ông không nghĩ rằng anh ấu trĩ, vì vậy mới kéo cậu làm bia đỡ đạn để đến nhà họ Phó.

Thật sao?
Bùi Diệp miệng cười nhưng trong lòng thì không:
Anh thấy lúc ở nhà họ Phó, em gọi hắn là anh một cách rất vui vẻ mà.

Chân Dương tiếp tục giải thích để tìm đường sống:
Anh Diệp ơi, dù sao trước kia anh ấy cũng từng cứu em, em rất biết ơn anh ấy. Nhưng biết ơn ai và ủng hộ ai, chuyện này không thể lẫn lộn được. Hơn nữa, em
cho rằng cả Vân Thành này chỉ có anh Diệp là xứng đối với chị Phó nhất, không ai có thể xứng với chị ấy bằng anh.

xế của xe đánh tay lái sang bên, còn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe để chửi. Tuy nhiên chiếc xe đó nhanh chóng bị anh bỏ lại phía sau,

Biết sợ rồi hả?
Anh vừa lái xe vừa nói.
Chân Dương dè dặt nhìn anh:
Anh Diệp, anh đang giận hả?


Em muốn làm anh em với Chung Bình Quân phải không?

Cậu nuốt nước bọt rồi nói:
Anh Diệp, anh yên tâm. Trong lòng em chỉ có anh và chị Phó là xứng đối nhất. Em hoàn toàn ủng hộ hai anh chị!

Câu nói này có thể nói là tương đương với khát vọng sinh tồn mạnh mẽ.
Trên đường đi, cậu ngồi trên ghế phụ mà khiếp sợ, vì Bùi Diệp chạy xe với tốc độ cực kỳ nhanh, mặc dù không kinh khủng bằng Phó Thiên Thiên nhưng trái tim nhỏ bé của cậu vẫn không chịu nổi.
Khi thấy xe của họ sắp đâm vào xe khác, cậu nắm chặt lấy tay nằm trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nhắc anh:
Anh... anh Diệp ơi, anh có thể cho xe chạy chậm một chút không?

Bùi Diệp ngồi trên ghế lái chẳng buồn liếc nhìn Chân Dương lấy một cái. Có điều, khi cậu nói anh cho xe chạy chậm lại, anh liền nhấn chân ga chạy nhanh hơn, đồng thời vượt qua chiếc xe phía trước khiến tài
dây an toàn của cậu ra, ném cậu ra khỏi xe.
May mà cậu biết nịnh nên mới thoát được kiếp nạn này, quả là quá nguy hiểm.
Sau khi thở phào, cậu bắt đầu thương tiếc cho Phó Thiên Thiên. Cô lấy phải người chồng ghen tuông có thể nói là vô cùng xui xẻo.
Anh nhìn thấy hắn đang nhìn về phía mình với ánh mắt khiêu khích. Ánh mắt đó dường như đang nói rằng: Anh đề phòng đư6ợc mùng một, nhưng sẽ không đề phòng được ngày rằm.
Sau khi tiễn Chung Bình Quân, ông cụ Phó và Chân Dương trở vào biệt thự5. Trước ánh mắt chất vấn đầy nguy hiểm của Bùi Diệp, Chân Dương vội rụt cổ lại.
Buổi chiều cậu vẫn phải đi học, vì thế sau bữa cơm, Bùi Diệp đưa cậu trở lại trường.
Anh chỉ cần nói là cậu muốn đến nhà họ Phó ăn cơm mỗi ngày thì ông cụ Phỏ sẽ không nói gì.

Cậu đã có linh cảm rằng mỗi ngày trong tương lai đều sẽ khó khăn như thế này.

Hai tháng trôi qua nhanh chóng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.