Chương 802: Cô vợ trẻ quá ưu tú (2)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 750 chữ
- 2022-02-18 04:27:19
chỉ cần anh gọi cho cậu, bất kể điện thoại của cậu có tốt hay không thì nó cũng sẽ tự động bật lên và đổ chuông.
Sau khi 8biết chuyện anh đã làm, cậu không dám tắt điện thoại nữa.
Hồi đầu cậu cảm thấy như vậy là xâm phạm sự riêng tư, bây giờ 3cậu lại rất vui.
Tốt nhất mày đừng động vào chiếc điện thoại này.
Vì sao?
Chính tay tạo đã tắt nó, nó cũng không cài đặt chế độ tự động bật lên, chứng tỏ nó có điểm kỳ lạ. Nếu mày chạm vào nút cúp máy thì sẽ có phiền phức.
Nhưng những tên bắt cóc thì không. Một tên lập tức lấy chiếc điện thoại của Chân Dương trong đống điện 9thoại ra, định tắt máy.
Nhìn thấy thế, hai mắt Chân Dương sáng lên.
Nếu hắn tắt máy, Bùi Diệp sẽ phát hiện điện 6thoại của cậu có vấn đề, anh sẽ nhận ra là ở đây xảy ra chuyện và sẽ tìm cách cứu cậu.
Cái gì? Anh bảo cậu tiếp tục chơi bóng? Sao có thể như vậy?
Cậu muốn nói điều gì đó với anh nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của tên A và tên B.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn đáp:
Vâng, vậy hẹn gặp lại anh ạ.
Một tên túm tóc, nhanh chóng kéo đồng bọn của mình từ ngoài cửa vào và nói:
Nào, chuyền bóng cho tớ, chuyền cho tớ.
Gã đồng bọn ngơ ngác.
Lúc này, tên B chỉ vào điện thoại trong tay Chân Dương rồi nghĩ ngay đến điều gì đó, bèn giật lấy quả bóng từ tay một con tin và ném xuống đất, đồng thời cố tình dùng để giày chà sát xuống sàn để tạo ra âm
Tên A dữ tợn trừng mắt nhìn vào chiếc điện thoại, sau đó chĩa súng vào các con tin phía sau. Các con tin đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng vỗ tay.
Chân Dương lau mồ hôi trên trán, liếc trộm những kẻ bắt cóc rồi nói với Bùi Diệp:
Anh Diệp, bây giờ anh đã tin rồi chứ?
Ờ, nếu em đang chơi bóng thì thôi vậy. Em chơi bóng đi.
Tên lưu manh B đi tới túm lấy cậu và đưa đến trước mặt tên lưu manh A.
Tên A hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu thầm run lên. Sau đó hắn bất ngờ rút súng ra dí vào thái dương cậu.
Nghe máy đi! Mày nên ngoan ngoãn. Nếu không tao sẽ bắn mày đấy.
Nào ngờ tên kia còn chưa chạm vào5 nút từ chối cuộc gọi thì một tên khác bỗng ngăn hắn lại.
Đợi đã!
Sao vậy?
Thời buổi này không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Một lát sau, điện thoại của cậu ngừng đổ chuông, hai tên bắt cóc lập tức tắt máy.
Điện thoại vừa mới tắt máy được ba giây thì đột nhiên tự động khởi động, sau đó màn hình lại sáng lên, có người gọi đến.
Chắc hệ thống của nó có vấn đề, mày có chuyện bé xé ra to quá không?
Không tin thì sau khi hết hồi chuông, mày tắt máy lại lần nữa thử xem.
Chân Dương đang trốn trong góc liền nhíu mày.
Chơi bóng à?
Anh lạnh lùng nói:
Nếu đang chơi bóng thì tại sao bên em lại yên tĩnh thế, anh không nghe thấy tiếng chơi bóng?
À, em đang chơi bóng mà, không tin anh thử nghe xem!
Cậu nhìn hai tên bắt cóc với vẻ khó xử.
Hai tên kia liếc nhìn nhau.
thanh giống như đang chơi bóng.
Tên A lập tức đưa mắt ra hiệu cho Chân Dương, cậu liền nói vào trong điện thoại:
Anh Diệp, anh nghe đi, bọn em đang chơi bóng thật mà.
Thật sao? Tại sao anh không nghe thấy tiếng khán giả?
Chân Dương cắn chặt răng, chạm vào nút nhận cuộc gọi. Tên bắt cóc liền tiện tay mở loa ngoài.
Giọng nói của Bùi Diệp vang lên:
Em đang ở đâu?
Chân Dương thoáng nhìn tên bắt cóc trước mặt rồi mới trả lời:
À, em đang chơi bóng với bạn.
Sắc mặt hai tên bắt cóc đều thay đổi.
Một tên nói với tất cả mọi người có mặt ở đây:
Điện thoại này là của ai?
Chân Dương cắn răng, đứng dậy.
Cậu vừa nói dứt lời thì Bùi Diệp đã cúp máy luôn.
Chân Dương lưu luyến nhìn điện thoại của mình rồi trở về chỗ cũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.