Chương 81: Thiên thiên của anh còn chủ động hơn anh tưởng
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 694 chữ
- 2022-02-04 07:59:07
Nhìn dãy nhà trước mắt, mặt Phó Thiên Thiên hơi biến sắc.
Khi cô còn là Tử Xa, lần cuối cùng chấp hành nhiệm vụ là xuất phát từ nơi đó.
Nhưng bây giờ, nơi đó đã trở thành nơi cô bị cấm ra vào.
Cô nhớ mang máng, lúc lên kế hoạch tác chiến, Bạch Khẩu xung phong nhận nhiệm vụ yểm trợ cho mọi người rút lui.
Khi đó...
cô ta đã phản bội cô.
Cô và các anh chị em tin tưởng Bạch Khẩu như thế, nhưng Bạch Khẩu lại mất hết nhân tính, hi sinh những người khác để đạt được lợi ích của bản thân.
Sau khi đi qua cổng trước của khu nhà đó, Phó Thiên Thiên mới dời mắt, lấy lại tinh thần.
Vừa lấy lại tinh thần, cô liền cảm thấy đầu vai hơi nặng.
Không biết Bùi Diệp đã ôm lấy vai cô từ lúc nào.
Tâm trạng của Bùi Diệp hiện giờ đang rất tốt.
Trong lòng anh, vừa rồi hai người đã hôn nhau, xem như đã có sự tiếp xúc thân mật giữa cặp đôi đang yêu, vì thế anh mới được đằng chân lân đằng đầu, ôm vai Phó Thiên Thiên.
Và cũng vì Phó Thiên Thiên không chống cự nên anh tưởng cô đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai người họ.
Trong lúc tâm trạng Bùi Diệp đang vui, Phó Thiên Thiên nhanh nhẹn kéo cánh tay anh ra khỏi vai mình, trở tay vặn một cái.
Cơn đau nhói trên cánh tay khiến anh xuýt xoa.
Á, Thiên Thiên, đau, mau buông ra, tay anh sắp trật khớp rồi!
Phó Thiên Thiên buông cánh tay của Bùi Diệp ra, đánh giọng đe dọa:
Lần sau, nếu anh chưa được tôi cho phép đã tự tiện động vào tôi thì cánh tay của anh không phải chỉ trật khớp đơn giản vậy đâu!
Bùi Diệp:
...
Anh tưởng hai người họ đã trở nên thân mật, quả nhiên chỉ là ảo giác của anh.
Bùi Diệp xoa cổ tay bị Phó Thiên Thiên vặn đau, nở nụ cười mê người:
Ô? Vậy ý của Thiên Thiên là, nếu đã được em cho phép thì có thể tha hồ động vào em sao?
Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Diệp bằng ánh mắt không có độ ẩm khiến anh chột dạ.
Được rồi, Thiên Thiên, anh hứa với em, nếu em không cho phép, anh sẽ không động vào em nữa!
Lúc này sự lạnh lùng trong mắt Phó Thiên Thiên mới dịu đi phần nào.
Cô vẫn nhìn Bùi Diệp, bỗng nhiên cau mày.
Tối nay anh ăn sầu riêng à?
Phó Thiên Thiên đột nhiên hỏi anh.
Đúng thế, sao vậy?
Sau này không được ăn món đó nữa!
Mùi đó quả thật khiến người ta ngạt thở.
Bùi Diệp:
...
Vậy nên, vừa rồi Phó Thiên Thiên và anh hôn nhau xong, cô thở không nổi là vì bị ngạt mùi sầu riêng sao?
Suy nghĩ xoay chuyển, ánh mắt Bùi Diệp trở nên nóng rực.
Câu nói này của Phó Thiên Thiên còn có một tầng nghĩa khác, có phải là cô không muốn lần sau khi hôn nhau lại ngửi thấy mùi sầu riêng không? Xét theo một nghĩa nào đó thì Thiên Thiên của anh còn chủ động hơn anh tưởng.
Khóe miệng Bùi Diệp cong lên, cười nói với vẻ sâu xa:
Thiên Thiên yên tâm, sau này trước khi gặp em, anh tuyệt đối sẽ không ăn sầu riêng nữa.
Phó Thiên Thiên không cảm thấy câu nói này của Bùi Diệp có vấn đề gì, chỉ gật đầu đáp
Ừ
.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần của Phó Thiên Thiên, trong lòng Bùi Diệp vui không thể tả.
Anh thật sự đã nhặt được một báu vật.
Thiên Thiên của anh quả thật quá đáng yêu.
Nửa đêm, sau khi mọi người trong nhà họ Phó đã ngủ, Phó Linh Nguyệt cầm một chai axit sunfuric lấy cắp từ phòng thí nghiệm hóa học của trường trước đó, đi thẳng đến phòng của Phó Thiên Thiên.
Cô ta đứng trước cửa phòng của Phó Thiên Thiên, móc chiếc chìa khóa dự phòng lấy trộm được từ chỗ quản gia ra, mở cửa phòng của cô, rón rén đi vào.