Chương 813: Thật vinh hạnh khi nhận được lời khen của em! (1)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 851 chữ
- 2022-02-18 04:27:19
Ông với Tiểu Dương cứ nói chuyện đi ạ, cháu vừa ăn xong hãy còn no nên ra ngoài đi dạo cái đã.
Ông cụ Phó gật đầu:
Ừ, cháu đi đi!
<8br>
Trước ánh nhìn chăm chú của hai người, anh bình tĩnh đi ra khỏi phòng khách, sau khi ra cửa, anh rẽ một cái rồi đi về hướng bên dưới vị3 trí căn phòng của Phó Thiên Thiên.
Sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, anh nhếch mép, giẫm mũi chân rồi phóng người lên. Thoáng9 cái, anh đã nhảy lên ban công phòng cô.
Hiệu quả không tồi.
Cô hài lòng khen anh.
Thật vinh hạnh khi nhận được lời khen của em!
Bùi Diệp tiện tay để chiếc lược xuống bàn, ánh mắt lóe sáng. Đột nhiên, anh quay người lại ôm lấy cô, hai tay chống lên tường, giam cầm cố giữa cơ thể anh và bức tường.
Phó Thiên Thiên nhướng mày.
Anh khàn giọng thì thầm bên tai cô:
Thiên Thiên, anh biểu hiện tốt như vậy, có phải nên được thưởng không nhỉ?
Có điều với mái tóc dài như thế này, gội đầu và sấy tóc rất mất thời gian. Nhiều lần cô muốn cắt mái tóc dài này đi nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
Bởi lẽ mỗi khi cô muốn đi cắt tóc thì luôn có một giọng nói trong cơ thể kêu lên rằng không muốn cho cô cắt tóc. Đây có lẽ là ý thức của nguyên chủ Phó Thiên Thiên trong cơ thể cô đang tác quái. Tuy linh hồn của Phó Thiên Thiên đã biến mất từ lâu, nhưng trong tiềm thức của thân thể sẽ giữ lại một vài thói quen vốn có như một lẽ tự nhiên.
Nếu nguyên chủ đã muốn để kiểu tóc này, cô đành từ bỏ ý định của mình.
Anh sấy tóc cho cô một cách rất nhẹ nhàng.
Sau vài phút, tóc đã được sấy khô, Bùi Diệp cầm lấy dây buộc tóc trên tay cô và buộc cho cô thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng.
Phó Thiên Thiên chạm vào búi tóc, ngạc nhiên khi anh buộc tóc cho cô rất khéo, hơn nữa còn đẹp hơn cô tự buộc.
Phó Thiên Thiên vừa mới vào phòng tắm để tắm rửa. Anh bước vào phòng cô từ ban công một cách 6dễ dàng.
Trong phòng tắm, cô đã mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy róc rách vọng ra.
Anh tiện tay đóng cửa trượt bằng kính trên b5an công lại, tiếp đến rút bừa một quyển sách trên giá sách của cô và ngồi xuống giường đọc sách.
Anh biết buộc tóc à?
Anh thẳng thắn trả lời:
Vì một ngày trong tương lại được buộc tóc cho em nên anh đã luyện tập rất nhiều đấy.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào, tâm trạng cũng rất vui.
Cùng lắm thì mỗi lần gội đầu sẽ phiền phức hơn một chút, chịu khó tí là được.
Tất nhiên Bùi Diệp cũng nhìn ra được là cô không thích mái tóc dài, bèn tự giác nhận nhiệm vụ sấy tóc cho cô.
Mái tóc cô mềm mượt như lụa, cảm giác khi những ngón tay đan vào mái tóc khiến người ta thích mê.
Phó Thiên Thiên tắm rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã mặc áo choàng tắm đi ra.
Khi nhìn thấy Bùi Diệp trong phòng, cô không hề tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì anh thường xuyên làm việc này nên cô cũng không quan tâm tại sao cô đã khóa cửa kính của ban công mà anh vẫn có thể dễ dàng chui vào phòng cô.
Cô vừa lau mái tóc ướt vừa bước vào phòng. Lau tóc xong, cô lấy máy sấy tóc ra ngay trước mặt anh.
Anh liền đi tới sau lưng cô và cầm lấy máy sấy tóc.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc:
Để anh sấy tóc cho em.
Đã hơn một năm cô không cắt tóc, kiểu tóc này là của chủ nhân cũ của cơ thể này để lại. Phó Thiên Thiên nghĩ rằng để kiểu tóc này khá tiện khi làm nhiệm vụ, do đó cứ để cho đến tận bây giờ.
Cô nhếch khóe miệng:
Anh muốn được thưởng gì?
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô với ánh mắt đầy dục vọng, không hề che giấu sự ham muốn đổi với cô:
Anh còn nhớ rõ bảy lần một đêm của em đấy.
Nói rồi, đôi môi anh vội vã muốn hôn cô. Có điều môi anh bị thứ gì đó chặn lại. Anh nhíu mày, bất mãn nhìn ngón tay cô đang chặn mồi anh.
Thiên Thiên, em đang làm gì vậy?
Cô thong thả đẩy anh ra:
Thứ nhất, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, ông nội và Tiểu Dương đều ở dưới nhà. Thứ hai, lát nữa chúng ta phải đến Tập đoàn Bùi thị nên không có thời gian, trừ khi... mười phút là kết thúc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.