Chương 814: Thật vinh hạnh khi nhận được lời khen của em! (2)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 834 chữ
- 2022-02-18 04:27:19
Sao thế? Anh không đi à?
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô bằng ánh mắt sản hận.
Không phải anh nói là giữa vợ chồng có thể tin tưởng lẫn nhau, không có bất cứ sự riêng tư nào sao?
Cô hỏi ngược lại anh:
Chẳng phải anh cũng từng cởi quần áo, thay quần áo trước mặt em sao? Hay là anh muốn em đuổi anh đi ra ngoài khi em thay quần áo?
Bùi Diệp:
Dĩ nhiên là không rồi.
C3ô nghiêm túc hỏi:
Anh không đi vào từ cửa thì phải? Chắc anh nói với ông và Tiểu Dương là anh ra ngoài đi dạo, đúng không?
9Anh nghiến răng đáp:
Đúng vậy.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, Bùi Diệp ngó lơ Phó Thiên Thiên. Anh buồn bực ngồi ở chỗ của mình.
Phó Thiên Thiên thuộc tuýp trầm tính, từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thói quen bắt chuyện với ai đó nên Bùi Diệp không nói chuyện với cô, cô cũng sẽ không tìm chủ đề để trò chuyện với anh.
Cô nhún vai:
Thế thì còn vấn đề gì nữa?
Bùi Diệp:
...
Hiện giờ anh còn có cách nào khác không?
Quả là5 muốn tra tấn anh mà.
Cô cau mày nhìn thẳng vào mặt anh:
Tại sao anh lại giận?
Anh nhắc cô:
Vừa rồi trong phòng em đó.
Cô khẽ
a
một tiếng:
Thế thì anh cứ đợi bản thân bình tĩnh lại rồi hãy nhảy xuống theo lối6 cửa sổ bên kia, sau đó trở lại phòng khách.
Bùi Diệp:
...
Anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh lúc này giống như ánh mắt của người chồng khi nhìn người vợ đang vô cớ gây sự.
Nghĩ kỹ lại thì chuyện hôm nay đúng là anh đã tức giận vô cớ, vấn đề không phải ở cô.
Anh lại nhắc cô:
Em trêu ghẹo anh, nhưng lại chỉ mỉm cười cho qua.
Cô tỏ vẻ oan ức:
Em trêu ghẹo anh khi nào?
Anh lại nhắc có lần nữa:
Có, em đã cởi đồ rồi thay đồ ngay trước mặt anh.
Tuy anh đã nhắc như vậy nhưng với EQ của Phó Thiên Thiên, cô vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao.
À, lí do?
Cuối cùng, anh chỉ có thể chấp nhận số phận, ở lại trong phòng cho đến khi cơn hưng phấn nguôi ngoai, rồi nhảy xuống từ ban công, sau đó ra vẻ như vừa đi dạo một vòng và thản nhiên trở lại phòng khách. Khi thấy hai người không trở lại cùng nhau và không có dấu vết
chiến đấu
trên người họ, ông cụ Phó thấy khó hiểu. Hai người họ đã lâu không gặp mà không
củi khô bốc cháy
gì sao?
Chẳng lẽ giới tính của Bùi Diệp có vấn đề?
Anh càng ấm ức hơn.
Thiên Thiên, anh vẫn đang giận.
Thấy anh không trả lời, cô bèn vẫy tay với anh rồi ung dung rời đi.
Lúc này, anh thật sự muốn kéo cô lại, hôn cô thật mãnh liệt, sau đó
tò tí te
với cô. Nhưng lí trí nói với anh rằng anh không thể làm như vậy.
Điều này càng khiến ông cụ Phó chắc chắn về những suy nghĩ trong lòng. Ông thầm đưa ra quyết định, nhất định phải đảm bảo hạnh phúc nửa đời sau cho cháu gái và cháu rể nhà mình.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên lên xe, còn Chân Dương ở lại chơi với ông cụ Phó. Hai ông cháu đứng ở cửa nhìn họ lên xe rời đi.
Theo những gì cô hiểu về anh, bình thường khi anh không nói chuyện với cô phần lớn là anh đang nghĩ về việc của tập đoàn, những lúc thế này không thích hợp để quấy rầy anh. Bùi Diệp đang đợi ai đó dỗ dành, không chủ động bắt chuyện với Phó Thiên Thiên suốt quãng đường thì lại càng bực bội hơn.
Khi xe đến Tập đoàn Bùi thị, Phó Thiên Thiên liền mở cửa xe và chuẩn bị bước xuống thì anh đột nhiên nằm lấy cổ tay cô, cô bèn quay đầu lại nhìn anh:
Có chuyện gì hả anh?
Em nói xem?
Cô nhìn anh 8từ trên xuống dưới một lượt bằng ánh mắt suy ngẫm. Lúc ánh mắt cô dừng lại ở
nơi nào đó
, cuối cùng cô đã hiểu ra tại sao.
Không được, hôm nào đó ông phải tìm cơ hội dẫn anh đi kiểm tra, nếu anh thật sự có vấn đề thì chẳng phải hạnh phúc nửa đời sau của cháu gái ông sẽ bị hủy hoại sao?
Tất nhiên là Bùi Diệp không biết ông đang nghĩ gì vì anh vẫn chưa trở lại bình thường sau khi bị đả kích trước đó. Ngay cả lúc đi ra khỏi nhà cùng Phó Thiên Thiên, vẻ mặt anh vẫn hơi mất tự nhiên.
Anh cúi đầu khẽ họ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng:
Ừ thì... không có vấn đề gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.