• 360

Chương 837: Đại thần đứng đầu chuỗi thức ăn (1)



Vậy anh có chịu đi với tôi không?
Cô nhìn anh ta với đôi mắt sáng ngời.


Không bàn nữa!


Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Cô cảm th8ấy nãy giờ cô hạ mình năn nỉ anh ta đều là phí công vô ích, lại tươi cười nói:
Ngô Danh, ý của anh là bất kệ tôi khuyên thể nào, anh cũng không chịu3 đi với tôi đúng không?


Đúng!
Một chữ chắc như đinh đóng cột.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Cô cảm thấy mất mát. Không biết bây giờ anh ta đang làm gì mà điện thoại luôn tắt máy.
Có thể sau này cô sẽ không còn được gặp lại anh ta. Không nghe được giọng anh ta trước khi đi gặp Tổng thống, cô thật sự không cam lòng.
Có lẽ... đây chính là số mệnh của hai người họ.
Mắt cô sáng lên.
Tốt quá, Tổng thống đến rồi!
Cô lập tức tìm nơi thuận tiện để phá vòng vây nhằm tiến đến trước mặt Tổng thống, trần tình xin ông cứu Phó Thiên Thiên.

Nguyệt Nguyệt, dù gì chúng ta cũng là đồng đội cùng vào sinh ra tử, cô nói hơi quá đáng rồi đấy. Tôi xấu cũng đâu ăn hết lương thực nhà cô?


Hứ, xấu như anh, ăn lương thực của đất nước cũng thấy lãng phí!


Tăng Nguyệt Nguyệt, cô đừng có càng nói càng quá đáng nhé. Mặt mũi tôi là do ba mẹ tôi ban cho. Dù tôi không giúp cô, cô cũng không nên sỉ nhục tôi chứ.

Nghĩ vậy, cô vội vã chạy tới thảm đỏ bên cạnh cổng lớn của địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh. Tổng thống muốn đi vào cổng chính nhất định phải đi qua chỗ này. Chỉ cần lúc ông ta đi qua, cô bất ngờ chặn ông ta lại có lẽ vẫn còn có cơ hội.
Xe của Tổng thống dừng ở định trú mưa trước hội trường.
Khi ông ta bước xuống xe, hơn mười cận vệ lập tức vây quanh và bảo vệ ông ta đi vào hội trường.

Tôi sỉ nhục anh đấy thì sao?

Trước cơn thịnh nộ của cô, anh ta cứng họng, nói không nên lời. Cuối cùng, anh ta xoay người sang chỗ khác:
Đàn ông tốt không so đo với phụ nữ. Quân tử động khẩu không động thủ, tôi không thèm nói với cô nữa.

Cô liền chống nạnh mỉa mai:
Nói không lại thì bảo đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, tôi thấy cả đời anh chỉ có sống cô độc thôi!

Ngô Danh:
...

Cô càng lúc càng quá đáng.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi vác súng bắn tỉa lên, ngó lơ cô.
Trước khi đi, cô vô thức lấy điện thoại ra định gọi lại cho Trịnh Tiên.
Lần này cô đi chặn đường Tổng thống, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, có thể đây sẽ là cú điện thoại cuối cùng cô gọi cho anh ta.
Đáng tiếc, sau khi cô gọi đi, điện thoại vẫn vang lên giọng nữ máy móc, nhắc nhở cô là Trịnh Tiên đã tắt máy.
Còn mười phút nữa là mười giờ, một trang tiếng nói phấn khích vang lên từ bên ngoài đoạn đường bị chặn. Tăng Nguyệt Nguyệt nghe thấy có người hô hào gì đó trong đám đông. Cô ỷ vào chỗ mình đứng khá cao, nhìn về hướng đó thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Chiếc xe đó là xe của Tổng thống nước
mà cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong bản tin thời sự.
Tăng Nguyệt Nguyệt thấy thế đành tức tối rời đi.
Ngô Danh không giúp cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thời gian trôi qua, người tham dự hội nghị cũng càng lúc càng đông.
Tên khốn Ngô Danh, cô đã hạ mình v9ới anh ta như thế mà anh ta vẫn máu lạnh vô tình. Nếu anh ta đã tuyệt tình với cô như vậy thì cô không cần phải tiếp tục tươi cười với anh ta nữa.
Nụ cười dịu dàng lập tức biến mất, đỉnh đầu cô như muốn bốc hỏa, lời nói ra càng thêm tức giận:
Ngô Danh, đồ khốn! Đừng tưởng bà đây không nhờ5 anh thì không gặp được Tổng thống! Tôi cho anh biết, anh nhìn lại anh đi, mặt mày gian xảo, xấu như ma mà luôn nghĩ mình đẹp trai! Trong đầu toàn phần mà luôn nghĩ mình thông minh! Tôi nhổ vào!

Cô càng nói càng độc mồm, còn Ngô Danh nghe cô nói xong mặt cũng méo xẹo.
Mẹ kiếp, chỉ vì anh ta không chịu đi gặp Tổng thống với cô mà cô miệt thị ngoại hình anh ta như vậy.
Thấy Tổng thống càng lúc càng đến gần mình, Tăng Nguyệt Nguyệt nắm chặt hai tay. Chỉ cần chờ đến lúc ông ta đi đến trước mặt cô, cô sẽ lao ra phía trước.
Mười bước, chín bước, tám bước... ba bước...
Khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đi lên phía trước thì một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, giữ cô lại. Cô nhíu mày, chưa kịp quay lại nhìn đã giãy mạnh, muốn thoát khỏi tay của đối phương để lao lên phía trước.
Tuy nhiên người nọ nằm rất chặt, cô hoàn toàn không thoát ra được.

Thấy Tổng thống đã sắp đi tới trước mặt mình, lúc đó sẽ không còn kịp nữa. Cô tức giận quay đầu định chửi người đang giữ lấy cô, nhưng vừa nhìn thấy người đứng sau lưng, con người của cô bỗng co lại.

Người này mặc vest đen kiểu dáng của đàn ông, đầu đội mũ đen, nhưng cô sẽ không nhận nhầm gương mặt đó.

Là Phó Thiên Thiên.


Thiên...


Vừa nói một chữ đã bị Phó Thiên Thiên ra dấu im lặng, Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Cô không bị đưa đến thủ đô mà lại xuất hiện ở đây, nhất định là có nhiệm vụ gì khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.