Chương 836: Phó thiên thiên cười với bùi diệp (3)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 963 chữ
- 2022-02-18 04:27:20
Những xe tham dự hội nghị đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, sau khi thông qua mới được phép tiến vào.
Đoạn đường gần trung tâ8m hội nghị chỉ bị phong tỏa một phần. Hai bên đường có rất nhiều các phóng viên, các nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh chụp hình tất cả những3 ông lớn các giới.
Cô bực mình ngắt lời anh ta:
Đừng nhắc đến Thiên Thiên với tôi, bây giờ cô ấy đã bị bắt, tôi còn cần nghe lệnh của cô ấy sao?
Ngô Danh:
...
Cô có thể đi tìm Trịnh Tiên. Võ nghệ của anh ta giỏi hơn tôi, anh ta nhất định sẽ đánh thắng được bọn họ, để cô bình an gặp được Tổng thống!
Anh ta quả là người thông minh sáng suốt.
Ngô Danh nổi tỉnh hóng hớt, nhìn cô với đôi mắt sáng quắc:
Sao vậy? Hai người chia tay hả?
Cô bèn cốc đầu anh ta, thở hổn hển và mắng:
Ăn nói xui xẻo, anh mới chia tay đấy!
Ngô Danh:
...
Biết ngay là cô nịnh nọt anh ta thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành.
Từ trước đến giờ Tăng Nguyệt Nguyệt luôn nghe lời Phó Thiên Thiên nhất, không có cô ở đây, cô ấy như trở thành ngựa hoang đứt cương.
Ngô Danh lo lắng nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tăng Nguyệt Nguyệt.
Cô... cô định làm gì? Nếu hôm nay cô muốn phá hỏng hội nghị thượng đỉnh, đội trưởng mà biết thì chắc chắn sẽ rất thất vọng về cô.
Chỉ cần anh muốn cứu là được.
Cô cười nhếch mép:
Tôi có một cách có thể cứu được Thiên Thiên.
Nhìn vẻ mặt cô, anh ta cảm thấy cách của cô sẽ chẳng có gì hay ho, trong lòng hơi lấn cấn.
Nguyệt Nguyệt, không phải là cố định đi tìm Tổng thống, sau đó bảo ông ấy thả đội trưởng ra đấy chứ?
Đúng thế!
Cô cười tủm tỉm nhìn anh ta và khen ngợi không tiếc lời:
Ngô Danh, tôi thấy hôm nay anh đẹp trai hơn và thông minh hơn đấy.
Vì chuyện bạn sáng, đến bây giờ cô vẫn còn đang giận anh ta.
Một tiếng nữa hội nghị mới bắt đầu, anh vội cái gì? Vả lại chúng ta canh phòng nghiêm ngặt như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Đội trưởng đã dặn trước...
Anh ta bất giác hất tóc mình:
Phải không, tôi cũng thấy hôm nay tôi rất đẹp trai.
Trong mắt Tăng Nguyệt Nguyệt thoáng hiện lên vẻ ghét bỏ nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ sùng bái:
Ừừ, Ngô Danh, vậy lát nữa anh với tôi cùng đi gặp Tổng thống nhé?
Tên hèn nhát này, ngày nào cũng nhắc tới Phó Thiên Thiên, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại là người chuồn nhanh nhất.
Phó Thiên Thiên không có mặt ở đây thì thất vọng có ích gì?
Đừng có nhắc đến anh ấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt gục mặt xuống.
Có chuyện để hóng!
Ngô Danh khóc không ra nước mắt.
Cận vệ của Tổng thống đều là những người xuất sắc được tuyển chọn từ quân đội. Dù thực lực của anh ta cao hơn bọn họ nhưng anh ta chỉ có một mình, còn đối phương ít nhất cũng phải mười mấy người. Lấy một địch nhiều, đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nghĩ anh ta ngu ngốc sao?
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là võ nghệ của Trịnh Tiên cao hơn bọn họ. Thậm chí dù Ngô Danh anh và Tăng Nguyệt Nguyệt hợp sức cũng không đánh lại anh ta. Để Trịnh Tiên ra mặt là quá thích
hop
Lúc này, ở một góc của tòa nhà đối diện Trung tâm Hội nghị Quốc tế, Tăng Nguyệt Nguyệt trong bộ quân phục 9lặng lẽ đến gần Ngô Danh.
Ngô Danh đang tập trung quan sát hiện trường bằng súng bắn tỉa thì thỉnh tai nghe thấy tiếng động b6ên cạnh. Anh ta nhanh chóng giơ súng chĩa vào người đứng đằng sau.
Là tôi!
Tăng Nguyệt Nguyệt lên tiếng nhắc nhở anh ta.
Làm tôi sợ muốn chết, cô không xuống dưới tuần tra mà lên chỗ tôi làm gì? Cô đầu biết bắn tỉa.
Cô trừng mắt với anh ta.
Nguyệt Nguyệt, cô phải biết rằng muốn gặp Tổng thống là chuyện không dễ. Trước đó cô không nghe nói, Bùi Diệp muốn gặp ông ấy cũng bị từ chối sao? Sao ông ấy có thể gặp chúng ta cho được? Có khi hai chúng ta còn chưa tới gần Tổng thống thì đã bị cận vệ của ông ấy lối đi và ném vào tù rồi.
Cô giơ tay làm hình trái tim, chớp chớp mắt nhìn anh ta:
Ôi chao, Ngô Danh à, tôi biết là võ nghệ của anh rất giỏi, mấy cận vệ kia làm sao địch lại được anh? Anh nhất định sẽ đánh bại bọn họ. Tôi rất coi trọng anh!
Anh ta thật sự muốn cứu Phó Thiên Thiên, bèn hỏi:
Cách gì?
Sắc mặt cô dịu đi phần nào, nghiêm túc nói:
Tổng thống cũng đến dự Hội nghị thượng đỉnh hôm nay phải không?
Bây giờ Thiên Thiên đã bị bắt, anh có muốn cứu cô ấy ra không?
Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta chột dạ, đảo mắt một vòng:
Muốn thì muốn đấy, nhưng bây giờ chẳng phải là không có cách nào sao? Cô ấy đã bị bắt giữ ở thủ đô, giờ chúng ta ở Vân Thành xa xôi, làm sao cứu cô ấy đây?
Đúng vậy, đây là chuyện người dân cả nước đều biết.
Cô vỗ tay một cái:
Đúng, mấu chốt là ở Tổng thống!
Không chia tay, sao trong cô lại thế này?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.