• 453

Chương 842: Chị bùi thật sự rất hiểu tôi (3)


Khoảng năm phút sau, tất cả điểm sáng đã biến mất không còn một mống.

Tăng Nguyệt Nguyệt hớn hở chạy đến bên cạnh cô.

Thiên Thiên, hệ thống lần này đúng là quá mạnh, cứ như thể cài định vị trên người mấy kẻ xâm nhập vậy. Dù bọn chúng trốn ở3 đầu, chúng ta đều có thể dễ dàng tìm được.

Cách này mặc dù tàn nhẫn nhưng đây là cách tốt nhất để giải quyết hậu họa.
Tiêu Nhiệm không hoài nghi dụng ý của cô, trung thành đáp:
Rõ!

Cô nhất định sẽ bảo vệ những người mà cô muốn bảo vệ.
Đúng lúc này, trong tai nghe của cô vang lên giọng nói của Tiêu Nhiệm.
Các chủ, chúng tôi đã hạ gục tất cả những kẻ xông vào Thông U Các và nhà họ Phó. Bây giờ chúng tôi sẽ nhốt bọn chúng vào ngục tối của Thông U Các, cô thấy thế nào?


Vâng, Các chủ.


o


Những kẻ trong hội trường đã bị bắn chết toàn bộ, nhưng còn rất nhiều kẻ đang chờ lệnh ở bên ngoài. Tiếp theo e rằng còn có nguy hiểm lớn hơn.

Chỉ cần giây nào chưa bắt được Thân Vu, ông ta sẽ tiếp tục sai khiến những kẻ kia bán mạng cho ông ta.
Ánh mắt cô bỗng trở nên u ám.

Không cần.

Nghĩ đến Bùi Diệp, tim cô mề5m lại.
Cô kiên định nhìn về phía cổng vào của hội trường.
Tim của hai người kia đều nhảy vọt lên.
Tăng Nguyệt Nguyệt là người lanh mồm lanh miệng liền lên tiếng trước:
Thiên Thiên, cậu nói vậy là sao? Không phải những kẻ xâm nhập đã bị bắn chết hết rồi ư?

Cô ngẫm nghĩ một lúc lại dặn dò:
ở Thông U Các thì có thể giết ngay tại chỗ, nhưng ở nhà họ Phó thì mang tới chỗ không người mà giết.

Cô làm vậy là lo ông cụ Phó sẽ sợ hãi.
Phó Thiên Thiên mỉm cười.
Cô đã từng thử nghiệm hệ thống lần này nê9n biết sức mạnh của nó. Hiệu quả của nó trong thực chiến quả thật không khiến cô thất vọng. Phải công nhận là hệ thống của Bùi D6iệp thật sự lợi hại, đóng vai trò quyết định trong chiến thắng của họ trong trận chiến này.
Chuyện ở nhà họ Phó và Thông U Các đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn hội trường.
Lúc này Vương An Dương đi tới bên cạnh Phó Thiên Thiên.
Sắc mặt Tăng Nguyệt Nguyệt và Vương An Dương cũng trở nên nặng nề.
Đúng vậy, nếu đối phương đã định ra tay với hội trường thì sao có thể chỉ cử người xâm nhập vào trong này? Những kẻ đang theo dõi ở bên ngoài kia mới là những kẻ khó giải quyết.
Bây giờ chúng tôi sẽ đi ra ngoài tìm những kẻ đó.
Tăng Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt nói.
Phó Thiên Thiên:
Cậu ở lại bảo vệ nơi này, Vương An Dương dẫn người theo tôi ra ngoài!


Rõ, thưa đội trưởng!

Tiêu Nhiệm không hiểu ý cô:
Các chủ, cô nói vậy là sao? Không nhốt bọn chúng lại, chẳng lẽ lại thả chúng ra?


Giết ngay tại chỗ, không chừa lại tên nào!
Cô gằn giọng.
Phó Thiên Thiên chọn Vương An Dương mà lại không chọn mình khiến Tăng Nguyệt Nguyệt không vui.

Thiên Thiên, tớ mới là thành viên của đội đột kích Hắc Ưng, Vương An Dương chỉ là cận vệ của thị trường. Anh ta dẫn người đi e rằng sẽ không thuyết phục, nên để tớ đi mới là thích hợp nhất.


Đội trưởng, chúng tôi đã bắn chết tất cả bọn chúng. Tiếp theo cô có dặn dò gì không?
Vẻ mặt của anh ta rất phấn khích, lâu lắm rồi anh ta không cùng chiến đấu với đội đột kích Hắc Ưng
Giờ anh ta chỉ muốn giết thêm mấy tên cho đã.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng đối diện Vương An Dương lườm anh ta:
Anh là đồ ngốc hả? Bọn chúng đã bị bắn chết hết, ở hội trường đã an toàn. Anh còn muốn cô ấy ra lệnh gì nữa?


Không!
Phó Thiên Thiên nghiêm mặt:
Trung tâm hội nghị này vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hiểm.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.