• 360

Chương 843: Phó thiên thiên... không phải cô muốn tôi chết sao? (1)



Tiếp tục chú ý ẩn nấp, chú ý an toàn!



Vâng, đội trưởng!


Cô dẫn nhóm của Vương An Dương chia ra ẩn nấp ở g8ần hội trường.
Sau khi thấy được hình ảnh trong đầu, cô nhếch môi cười, chỉ về ba hướng Đông, Tây, Nam:
Tất cả chia3 ra ba hướng, truy kích quân địch.

Vương An Dương lên tiếng hỏi:
Hướng Bắc có vẻ lợi hơn cho việc ẩn nấp, chẳng lẽ9 chúng ta bỏ qua hướng đó sao?

Hướng Bắc cứ giao cho tôi.
Cô lạnh nhạt trả lời. Anh ta nhíu mày:
Gì cơ? Sao một mình cô 6đến hướng Bắc được? Đội trưởng, để tôi sắp xếp thêm mấy người đi với cô.


Không cần đầu. Tôi có một ân oán cá nhân 5phải giải quyết ở hướng Bắc, dẫn theo các anh không tiện.

Cuối cùng, cô cũng lên đến tầng sáu.
Ngay khi lên khỏi cầu thang, có hai kẻ bất ngờ lao ra cầm súng bắn vào cô.
Phó Thiên Thiên cầm hai khẩu súng trên tay đẩu súng cùng lúc với hai kẻ đó.
Nhìn gương mặt hoảng sợ của hắn, cô thuận chân đá văng hắn ra, sau đó cướp lấy khẩu súng và lấy hết đạn trong ngực áo hắn.
Người nọ đập mạnh vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Cô tiếp tục đi lên.
Một giây sau, hai viên đạn xuyên qua làn khói trắng, lao như bay về phía chúng. Chúng còn chưa kịp phản ứng thì giữa ẩn đường đã xuất hiện một lỗ máu, sau đó ngã xuống đất bỏ mạng.
Phó Thiên Thiên bước qua người chúng, đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một phòng làm việc.
Cầu thang và hành lang của tòa nhà văn phòng này nằm ở hướng Bắc của tòa nhà. Từ hướng của cô có thể nhìn thấy một bóng người đứng bên trong cửa sổ hướng Nam, nhìn về hướng hội trường từ xa, dường như không phát hiện ra cô.
Vừa định rẽ vào góc cua, một con dao sắc lạnh đã nhằm thẳng vào cổ cô. Cô bèn ngả người ra sau tránh được nhát dao, rồi đá văng con dao trên tay hắn ta.
Hắn ta thay đổi sắc mặt, lấy ra một con dao khác trong ngực áo.
Cô thong thả lùi về sau một bước.
Trên không vang lên một loạt tiếng nổ. Hai viên đạn do cô bắn ra va chạm với hai viên đạn đối phương trên không trung rồi phát nổ.
Khói trắng bốc lên mù mịt.
Hai tên kia ngạc nhiên giây lát, khói làm tầm nhìn của chúng trở nên mờ đi, khiến chúng nhất thời quên mất nên làm thế nào.
Con dao do cô vừa đá lên trần nhà rơi xuống, cô tiện tay chụp lấy. Khi người nọ lại vung dao vào cổ lần nữa, cô liền giơ dao lên đỡ. Cô khẽ lật cổ tay, con dao trên tay cô cửa trung mu bàn tay đối phương với tốc độ nhanh hơn.
Người nọ há mồm hét lên. Lưỡi dao trên tay cô lia qua cổ hẳn với tốc độ cực nhanh. Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã thắng xuống bên cạnh cô.
Những kẻ chặn đường cô càng lúc càng đông. Cô hạ gục từng kẻ một. Sau lưng cô như một biển máu nhưng trên người cô lại không dính giọt máu nào.
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn mọi người nghe lệnh rời đi, sau đó cô đi về hướng Bắc.
Nơi đó có một tòa nhà văn phòng kiểu cũ, lớp sơn tường bên ngoài đã bong tróc gần hết, trông thật nham nhở, gớm ghiếc. Hành lang và cầu thang cũng rất chật hẹp.
Cô chậm rãi bước lên cầu thang bằng bê tông đã đổ nát, vừa leo được ba bậc thì thấy một bóng người thấp thoáng ở góc cầu thang cầm một vật đen ngòm nhắm vào cô.
Cô lập tức nó sang bên, tiếng đạn xuyên qua không khí sượt qua bên cạnh cô.
Người nọ lại bắn thêm phát nữa.
Cô bước nhanh lên cầu thang né được phát đạn khác của hắn. Khi hắn đang chuẩn bị cho lượt bắn thứ ba, cô đã di chuyển đến trước mặt hắn như một bóng ma rồi đặt tay lên tay cầm súng của hắn. Động tác bóp cò của hắn liền dừng lại.
Cô nheo mắt đi vào phòng.

Người nọ không quay đầu lại, cất giọng bình thản:
Chị Bùi, thật sự là đã lâu không gặp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.