• 453

Chương 858: Bùi diệp vì cô (1)


Lão Mặc và lão Văn đồng thanh đáp:
Con gái của tôi.


Phó Thiên Thiên:
...
Cô cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, ngay cả người 8vừa hỏi cũng ngơ ngác. Tuy nhiên, anh ta không hỏi nữa, vì sợ rằng câu trả lời nhận được sẽ khiến anh ta bị sốc, thế là khẽ họ một tiếng rồi ngồ3i xuống.

Lão Mặc và lão Văn cùng tìm một chỗ rồi ngồi xuống cạnh nhau.
Lão Văn cũng có cùng suy nghĩ với ông ta:
Nếu bây giờ chúng ta không làm khó cậu ta, tương lai con bị cậu ta bắt nạt, bọn ta sẽ không có cách nào giúp con đâu.

Giúp cô cái quái gì?

Tôi chỉ hỏi các ông, rốt cuộc các ông có cởi xích cho anh ấy không?
Cô nhìn chằm chằm vào họ với sắc mặt u ám.

Lời nói của ông đáng tin từ bao giờ vậy?

Thấy hai người lại sắp ầm ĩ, Phó Thiên Thiên không nhịn được nữa bèn vỗ mạnh lên mặt bàn trước mặt, chiếc bàn liền nứt làm đôi, thành công chặn lại vụ cãi vã. Họ nhìn chiếc bàn bị nứt, lại nhìn sắc mặt cô, chỉ lo cô sẽ đầm họ vào giây tiếp theo.
Lão Mặc ho nhẹ một tiếng:
Thiên Thiên à, tuy phụ nữ phải độc lập nhưng vẫn cần có sự nữ tính, không thể thô lỗ thể này được. Như vậy sẽ bị đàn ông chán đấy.

Hiện giờ cả tay lẫn chân anh đều bị xích bởi dây kim loại rất nặng, anh muốn di chuyển cũng là một điều rất khó. Huống hồ anh còn phải đối phó với mười cao thủ. Đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Không được, ông lập tức sai người cởi xích cho anh ấy ngay!
Cô nói thẳng.
Lão Mặc bất mãn:
Con gái ơi, chúng ta đang giúp con kiểm tra cậu ta đấy, sao con có thể không bệnh người nhà mà lại giúp một gã người ngoài thế chứ?

Phó Thiên Thiên đứng trước mặt họ:
Bùi Diệp đâu?

Lão Mặc:
Thiên Thiên, phụ nữ không thể dựa dẫm quá nhiều vào đàn ông mà phải học cách độc lập. Người luôn mồm nói đến đàn ông như con, sau nà6y dễ bị bắt nạt lắm.

Lão Văn:
Đúng vậy, mặc dù những lời nói của ông ta phần lớn đều không đáng tin, nhưng câu này lại rất chính xác.
5

Lời nói của tôi không đáng tin khi nào?

Lão Văn phụ họa:
Đúng, đúng! Theo truyền thống của nước Z, phụ nữ càng yếu đuối, càng đáng yêu mới càng được đàn ông yêu thích.
Phó Thiên Thiên siết chặt bàn tay, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm,
Cuối cùng thì Bùi Diệp đang ở đâu?

Họ gần như đồng loạt chỉ về phía sau cô:
Ở kia!

Cô lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Diệp đang được đẩy vào cổng đấu trường.
May mà anh không sao!
Tuy nhiên, khi ánh mắt cô lướt qua xiềng xích nặng nề trên hai tay và chân anh, cô sầm mặt:
Sao lại xích tay chân anh ấy?
.
Lão Văn huých tay lão Mặc, lão Mặc sờ mũi, nghiêm túc trả lời:
À, sau khi bị bọn ta bắt được, cậu ta chống cự rất kịch liệt. Để đề phòng cậu ta làm người khác bị thương, bọn ta đã xích cậu ta lại, nhờ vậy mà cậu ta đã ngoan ngoãn hơn.


Đã là bài kiểm tra võ nghệ của cậu ta, đương nhiên phải có độ khó chứ.
Họ nói vậy là vì họ nhận ra võ nghệ của anh không tầm thường nên mới cố ý xích tay chân anh để hạn chế hành động và làm giảm thể tấn công của anh.
Phó Thiên Thiên:
...

Độ khó cái rắm!
Hai mắt cô liền sáng lên.
Về phần Bùi Diệp, ban đầu sắc mặt anh rất xấu, nhưng đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, anh đưa mắt nhìn về phía cô. Sau khi thấy cô vẫn bình yên vô sự, vẻ mặt anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phó Thiên Thiên cũng thở phào khi thấy anh không có vết thương nào.
Cô đanh mặt, hỏi hai người họ:
Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, có phải các ông nên cởi xích cho anh ấy không?


Tất nhiên là không thể cởi rồi!
Họ lại đồng thanh.

Tại sao?

Lúc nói đến câu cuối, giọng lão Mặc trở nên nhẹ nhõm. Nhưng vừa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Phó Thiên Thiên quét tới khiến ông ta sợ đến rụt cả người lại.
Ôi, con gái ông ta nóng tính quả!
Có mười người nữa cũng đã ra sân, bao vây Bùi Diệp.
Bây giờ cô chỉ muốn chửi bậy.
Nếu biết trước thế này thì cô đã giải cứu anh rồi.
Người dân trên đảo Kỳ Quái đều biết võ, hơn nữa bọn họ đều là cao thủ. Cô đã từng chứng kiến võ nghệ của Bùi Diệp, trên đời này khó có ai có thể đánh bại anh. Cho dù dân trên đảo toàn là cao thủ và mười người bọn họ bao vây anh, anh vẫn có thể an toàn thoát thân. Nhưng đó là trong trường hợp trên người anh không bị vướng víu thứ gì.
Hai người kia liên run lên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, lão Văn nhìn vào sân, hét to với Bùi Diệp:
Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên là con gái của tôi, cậu muốn ở bên con bé thì phải đeo xích đánh bại mười người kia! Nếu cậu đồng ý thì gật đầu! Còn nếu cậu cảm thấy không đánh lại được bọn họ thì bây giờ tôi sẽ bảo người cởi xích cho cậu, rồi tiến cậu rời khỏi đảo!

Anh đứng giữa sân, trìu mến nhìn cô gái đang đứng bên cạnh họ và gật đầu, lớn tiếng đáp:
Tôi đồng ý!

Lão Văn đắc ý nhìn Phó Thiên Thiên, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ:
Con gái à, không phải là ba không cải xích cho cậu ta, mà là cậu ta không muốn cởi đấy nhé.


Phó Thiên Thiên:
...


Những gì ông ta và Bùi Diệp nói với nhau vừa nãy hoàn toàn không phải là hỏi ý kiến của anh, mà là đang uy hiếp và khích anh.

Anh có quyết định như vậy cũng là điều hiển nhiên. Cô muốn khuyên anh cũng không được.

Dù lão Mặc và lão Văn cố ý làm khó dễ anh, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.