• 360

Chương 857: Anh ấy là chồng của tôi (3)


Lão Văn cười tít mắt, gật đầu:
Đúng, đúng, chỉ cần cậu ta có thể vượt qua ba bài kiểm tra này, bọn ta sẽ đồng ý thả cậu ta ra, 8và gả con gái của bọn ta cho cậu ta.


Phó Thiên Thiên:
...


Tại sao năm từ
con gái của bọn tao nghe có vẻ là 3lạ?
Lão Văn
nói khảy
lão Mặc:
Bản thân ông không bảo vệ con gái của mình cho tốt, để con bé bị bắn chết, cuối cùng linh hồn của nó tái sinh trong cơ thể con gái tôi. Ông còn không biết xấu hổ mà nhận là con gái của mình cơ đấy? Con bé là con gái của tôi!


Nhưng trên đảo chúng ta có quy định, người rời đảo đi rèn luyện không thể can thiệp vào chuyện của thế giới bên ngoài. Nếu lúc đó tôi cứu con bé thì đồng nghĩa với việc thay đổi cục diện to lớn, sẽ vi phạm quy định!


Thế nên ông đã trơ mắt nhìn con gái mình chết mà không cứu? Bây giờ con bé sống lại trong thân xác của con gái tôi, ông lại đến giành con gái. Ông không biết xấu hổ à?

Nghĩ lại thì họ đều là đàn ông, làm sao sinh được ra cô?

Bài kiểm tra ở đâu?


Tất nhiên là ở trên9 đảo rồi.

Lúc gần tới nơi, Phó Thiên Thiên hỏi họ:
Hai ông là chủ nhân của đảo Kỳ Quái à?


Đúng thế!
Lão Văn cười đáp:
Trước kia đảo Kỳ Quái không phải một hòn đảo mà chia thành đảo Kỳ và đảo Quái. Về sau, do lớp vỏ trái đất thay đổi nên hai hòn đảo đó dần hợp lại làm một. Con nhìn xem, đây chính là khe hở khi hai hòn đảo sáp nhập đấy.

Cô nhìn xuống chỗ mà ông ta chỉ, quả nhiên trông thấy khe hở rất rõ ràng. Màu sắc đất đá hai bên cũng khác nhau.
Lão Mặc:
Có chuyện gì?


Địa điểm thực hiện ba bài kiểm tra mà ngài bảo chúng tôi chuẩn bị đã xong.

Lão Văn liếc nhìn Phó Thiên Thiên:
Bài kiểm tra dành cho Bùi Diệp đã được chuẩn bị xong, cậu ta sắp thực hiện bài kiểm tra đánh giá, con có muốn đi xem không?

Lúc này có người đi tới và cung kính cúi chào lão Mặc và lão Văn.

Thưa hai vị chúa đảo.

Hai người đồng thời quay người lại.

Trước khi Phó Thiên Thiên bị hại chết, chẳng phải ông cũng trơ mắt nhìn con bé bị kéo lên xe ô tô mà không buồn giơ tay giúp đỡ đấy sao? Ông lại còn mặt dày nói tôi?


Đó chẳng phải là vì tôi không thể làm trái quy định trên đảo sao?


Chậc chậc, có giỏi thì ông tự kiểm lấy một lí do khác, đừng bắt chước tối như thế!

Cô nhìn về phía tàu thì loáng thoáng nhìn thấy ba từ được khắc trên cột đá: Đảo Kỳ Quái.
Mặt cô liền biến sắc.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đảo Kỳ Quái chính là nơi sinh sống của người tộc Kỳ và tộc Quải.
Khóe miệng cô giật giật, nhìn sang lão Văn:
Đừng nói với tôi là ông cũng đi lên đất liền để rèn luyện nhé.


Đúng vậy.
Ông ta thừa nhận, sau đó nhìn cô và cười tủm tỉm:
Nếu ba không đi ra ngoài rèn luyện thì đã không sinh ra con. Cho nên, con rất biết ơn ba đúng không?

Lão Mặc liếc xéo ông ta và nhắc nhở:
Con gái ruột của ông đã mất, bây giờ linh hồn trong cơ thể Phó Thiên Thiên là con gái tôi. Người còn bé cần cảm ơn là tôi mới đúng!


Co.

Người vừa tới liền dẫn họ đi đến trung tâm đảo. Những ngôi nhà mà họ đi qua đều mang nét kiến trúc cổ đại giống như một ngôi làng cổ, tuy nhiên bên trong những căn nhà lại đầy đủ các trang thiết bị gia dụng hiện đại.
Trên đường đi, những người dân làng đều cung kính chào
chúa đảo
khi gặp họ.
Phó Thiên Thiên đi ra ngoài, hai người kia cũng cất bước theo sau cô.
Lúc đi tới cửa, cô mới nhận 5ra mình đang ở trong một căn nhà hướng ra biển, phía trước tòa nhà hai mươi mét là vách đá, bên dưới là biển cả mênh mông.
Bây giờ đang là buổi chiều, ánh nắng lấp lánh trên mặt biển.

Không phải đảo Kỳ Quái đã biến mất trên mặt biển hơn một trăm năm trước rồi sao?
Cô vô thức hỏi.
Lão Mặc và lão Văn thoáng nhìn nhau,
Lão Văn cười nói:
Việc đảo Kỳ Quái biến mất hơn một trăm năm trước chỉ là để che mắt những kẻ lòng dạ nham hiểm mà thôi. Đảo Kỳ Quái thật sự vẫn luôn tồn tại.

Lão Mặc tiếp lời:
Những kẻ đó vẫn tưởng rằng cứ đi theo đường cũ là đến được đảo. Đúng là một lũ ngu xuẩn!


Hai ông đều là dân đảo à?
Cô nghi ngờ hỏi.
Hai người đồng thanh đáp:
Đúng vậy.

Lão Mặc tiếp lời lão Văn:
Sau đó, cư dân hai đảo bàn bạc rồi đổi luôn tên đảo thành đảo Kỳ Quái Chuyện hai đảo sáp nhập xảy ra hơn một trăm năm trước, vì vậy để cho công bằng, mỗi đảo sẽ có hai chúa đảo được chọn từ cư dân gốc trên đảo. Hai bọn ta chính là hai chúa đảo đó.

Cô nhíu mày nhìn lão Mặc:
Không phải ông vẫn luôn ở Thông U Các sao? Sao lại là chúa đảo?


Ôi chao, muốn trở thành chúa đảo thì phải ra ngoài rèn luyện, nơi ba đến rèn luyện vừa khéo lại là nước Z. Ba đã xây dựng Thông U Các ở đó, vượt qua bốn bài kiểm tra của đảo mới có thể trở về làm chúa đảo đấy.

Ở trên đảo.
Một cơn gió mát thổi vào mang theo mùi tanh mặn đặc trưng của nước biển.
Nơi này6 là bờ biển?

Là ông bắt chước tôi!



Ông bắt chước tôi!


Hai người đàn ông tuổi tác cộng lại đã gần một trăm, đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai trước mặt Phó Thiên Thiên. Hơn nữa, chủ đề cãi vã là vì cô.

Cô sầm mặt:
Hai người cãi nhau đủ chưa?


Hai người họ cùng quay sang nhìn cô và đồng thanh:
Thiên Thiên, con nói đi, con biết ơn ai nhất?


Cô cười nhạt, bẻ ngón tay kêu răng rắc và nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.