• 360

Chương 866: Đừng lo lắng, hãy chờ anh (3)


Tuy nhiên, nếu dùng chiếc máy này để phòng thủ thì con chuột máy tính đó về cơ bản là vô dụng, chỉ để cho có vậy thôi.


Đừng nói với8 tôi đây là chiếc máy tính mà các ông chuẩn bị cho Bùi Diệp nhé?
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn hai người đàn ông đứng bên cạnh.

Lã3o Văn không biết xấu hổ, gật đầu:
Đúng vậy, chính là nó đấy!
Phó Thiên Thiên:
...
.
Chỉ khi nắm chắc tuyệt đối, anh mới tự tin như vậy.
Đương nhiên là cô tin rằng anh sẽ chiến thắng.
Sau khi Bùi Diệp ngồi vào chỗ, có hai người đứng phía sau để tránh anh giở trò gian lận.

Vừa rồi Bùi Diệp có nói gì không?


Không nghe thấy ạ.

Lão Văn:
...

Vậy là có lương tâm? Ha ha!
Bùi Diệp phải dùng bộ máy tính hỏng kia để phòng thủ suốt năm tiếng đồng hồ. Đây hoàn toàn là một kiểu tra tấn, có thể chịu đựng được hay không, đó chính là sự kiên trì. Thật đúng với tên gọi của cửa ải này.
Trước đó anh đã bị thương, nhất là hai cánh tay. Khi phải phòng thủ, hai tay đều phải liên tục di chuyển trên bàn phím máy tính, như thế sẽ chạm đến miệng vết thương.
Hiện giờ cô không biết nên bình luận thế nào9 cho phải.
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, lão Mặc khẽ họ một tiếng rồi nói:
Con đừng thấy chiếc máy đó cũ kỹ, bộ nhớ của nó chỉ 6kém máy tính bên này của bọn ta một bậc mà thôi.

Lão Văn bổ sung:
Con yên tâm, bọn ta chỉ muốn kiểm tra cậu ta thôi. Mặc dù cấu h5ình của chiếc máy đó kém hơn một chút nhưng vẫn có cùng tốc độ với máy tính của bọn ta. Bọn ta vẫn rất có lương tâm với cậu ta mà.

Không biết có phải hai người họ có thần giao cách cảm hay không mà anh bỗng nhìn vào máy quay, vừa khéo đối diện với ánh mắt của cô, sau đó mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.
Lão Mặc và lão Văn tưởng rằng micro bị hỏng.

Sao lại không có tiếng?
Lão Văn nói vào bộ đàm:
Alô, có nghe thấy tôi nói không?
Có người ở hiện trường đáp lời ông ta:
Có ạ.

Trong khi hai ông đang thắc mắc, Phó Thiên Thiên nhếch khóe miệng, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Hai người họ không nghe thấy, nhưng cô thì có.
Anh nói là: Đừng lo lắng, hãy đợi anh!
Cô đang nghi ngờ rằng mười cao thủ của tộc Kỳ và tộc Quái làm bị thương cánh tay anh khi đấu võ ban nãy là hành động cố ý.

Trận thi đấu này không công bằng, tôi yêu cầu hủy bỏ trận đấu.
Cô đột nhiên nói.
Lão Văn nhướng mắt:
Con gái ơi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, không hủy bỏ được đầu. Trừ khi... cậu ta chủ động nhận thua. Có điều, cậu ta sẽ mất đi trận đấu này, đến lúc đó bọn ta sẽ tiễn cậu ra rời đảo. Con muốn thể sao?

Phó Thiên Thiên:
...

Hai người này nằm thóp cô và anh hiện đang ở trên đảo, hoàn toàn không thể tự quyết việc đi hay ở của mình nên mới cố ý làm khó họ.
Nếu như có thể quay ngược thời gian trở lại lúc đang ở tòa nhà của hội nghị thượng đỉnh, cô nhất định sẽ tăng cường cảnh giác, không để hai người này có cơ hội bắt họ đến đây.
Phó Thiên Thiên cảm thấy việc này hoàn toàn không cần thiết.
Tất cả mọi người đã vào vị trí, chỉ còn chờ cuộc đấu bắt đầu.
Trọng tài ra lệnh:
Bắt đầu!

Cô lo lắng nhìn Bùi Diệp mình đầy vết thương trong màn hình giám sát mà thấy đau lòng.
Cô thật sự muốn nói với anh rằng đừng tham gia vào bài kiểm tra này. Nhưng cô biết rõ là anh sẽ không đồng ý.
Anh cũng giống cô, nếu đã muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm bằng được, hơn nữa còn làm đến mức tốt nhất.
Hình ảnh màn hình máy tính của Bùi Diệp xuất hiện trên một màn hình giám sát.

Theo hiệu lệnh của trọng tài, lão Văn bắt đầu thao tác trên máy.

Lão Mặc đứng bên cạnh cô, canh chừng cô, để tránh việc cô phá rối lão Văn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.