Chương 867: Cử hành hôn lễ với thiên thiên (1)
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1039 chữ
- 2022-02-18 04:32:49
Con gái, ba biết con đang rất lo lắng.
Cô thờ ở liếc nhìn ông ta:
Tôi không lo.
Không lo? Trông vậy mà còn nói là không.
Đây là cô tặng cơ hội thắng cuộc của anh cho ông ta, không lấy thì thật uổng phí.
Dù đến lúc đó, anh không phục kết quả bại trận, ông ta có thể lôi cô ra, nói rằng cô đã kéo chân anh, chắc hẳn anh sẽ không nói gì được nữa.
Càng nghĩ, ông ta càng cảm thấy vui sướng.
Lão Mặc hài lòng gật đầu:
Thế thì tốt, tôi đã bảo người mang cơm đến. Lát nữa nhân lúc cậu ta ăn cơm, ông tranh thủ tấn công cậu ta, sau đó là có thể ăn cơm rồi.
Lão Văn ngạc nhiên:
Cái gì, cậu ta muốn ăn sao?
Con gái yêu cầu đưa đồ ăn đến cho cậu ta. Vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho người đưa cơm, bảo anh ta nói với Bùi Diệp rằng đây là đồ ăn do chính Thiên Thiên gọi cho cậu ta, cậu ta nhất định phải ăn hết.
Lão Mặc nhanh trí nói.
Khóe miệng cô giật giật.
Con mắt nào của ông ta thấy cô đang lo lắng vậy?
Tôi đã nói rồi, tôi không lo!
Cô nói rõ lần nữa.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng lấy bộ đàm ra:
Mang ba phần đồ ăn đến phòng điều khiển ngay bây giờ.
Bốn phần.
Cô bổ sung hai từ, sau đó lại nói tiếp:
Bùi Diệp cũng chưa ăn gì.
Lão Văn thoáng nhìn cô rồi nhìn lướt qua Bùi Diệp trong màn hình giám sát, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt cô:
Hiện giờ cậu ta hắn là không có thời gian để ăn cái gì thì phải?
Lão Mặc nhíu mày:
Không được, nói thế nào thì con bé cũng là con gái của ông trước, sau đó mới trở thành con gái của tôi.
Hiện tại trong người con bé đang chảy dòng máu của tôi, tất nhiên là con gái ruột của tôi rồi. Theo quan hệ huyết thống, tôi xếp trước, ông xếp sau.
Được rồi, chúng ta đừng tranh cãi về vấn đề này nữa. Đến lúc đó hai ta cùng từ chức.
Lão Mặc đưa ra quyết định cuối cùng.
đồ, ba biết mà, con đấy, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, dù lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình thản. Bọn ta là ba con, con không cần phải giấu giếm ba.
Phó Thiên Thiên:
...
Cô không muốn lằng nhằng với ông ta về vấn đề này, thế là đổi chủ đề.
Mang bốn phần cơm, một phần đưa đến địa điểm thi thứ ba.
Ông ta nói vào bộ đàm, sau đó mỉm cười nhìn cô:
Con gái ngoan, lần này con hài lòng rồi chứ?
Cuộc thi vẫn diễn ra hết sức gay cấn, việc Bùi Diệp thua cuộc đã là kết cục đã định, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ cô yêu cầu đưa cơm đến cho anh. Trong lúc anh ăn cơm, nhiều bức tường lửa có thể sẽ bị phá vỡ.
Chẳng phải ông đã nói anh ấy sẽ thua chắc sao? Nếu đã vậy thì anh ấy cũng không cần phải bận tâm đến thời gian ăn bữa cơm đầu.
Cô thản nhiên nói.
Lão Mặc gật đầu.
Đúng nhỉ?
Lão Văn mỉm cười, giơ ngón tay cái với ông ta:
Nham hiểm, chiêu này của ông quá nham hiểm!
Cảm ơn đã khen.
Sau khi thành công, tôi từ chức trước nhé?
Lão Văn đề nghị,
8Lão Mặc nói với giọng điệu sâu xa:
Mặc dù Bùi Diệp sẽ thua chắc, nhưng những gì ba đã nói với con trước đó, ba nhất định sẽ thực hiện. Bọn ta sẽ ti3ến cậu ta rời khỏi đảo, để cậu ta bình an trở lại đất liền. Sau đó bọn ta sẽ tìm người ưu tú nhất trên đảo cho con, nhất định sẽ không để con phải c9hịu thiệt thòi.
Cô lại hờ hững liếc nhìn ông ta:
Tôi vừa nói rồi, tôi không lo lắng.
Không ai hiểu con gái bằng ba, trong lòng c6on đang nghĩ gì, ba biết hết.
Ông ta còn trịnh trọng vỗ vai cô:
Tuy anh chàng Bùi Diệp này thực sự rất thông minh và rất có thực lực, nhưng cậu ta5 vẫn là người ngoài. Bọn ta cũng coi như là đã cho cậu ta cơ hội, song bản thân cậu ta không có khả năng làm được điều đó. Con à, con đừng oán trách bọn ta. Bọn ta cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Sự thật chứng minh, cậu ta thật sự không phải là người tốt nhất xứng với con đâu.
Tôi đói rồi.
Ông ta vội đứng dậy:
Con đói rồi à? Cũng phải, con ở trên đảo cũng đã mấy tiếng rồi, trước đó còn chưa ăn uống gì, giờ đói bụng cũng phải. Con chờ nhé, ba sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con ngay...
Ông ta định đi dặn dò người dân trên đảo chuẩn bị đồ ăn cho cô, nhưng vừa nghĩ đến cuộc tranh tài của lão Văn và Bùi Diệp vẫn đang diễn ra, nếu để cô ở đây một mình, khó tránh sẽ cho cô cơ hội phá rối.
Phó Thiên Thiên vẫn bình tĩnh, không hề lo lắng.
Sau khi đoán chắc rằng cô thật sự sẽ không quấy rối, lão Mặc lặng lẽ chạy đến vỗ vai lão Văn từ phía sau:
Sao rồi ông? Ông có nắm chắc không?
Lão Văn cười tít mắt mà không quay đầu lại, ngón tay lướt như bay trên bàn phím:
Cậu ta đang phải trầy trật phòng thủ, tôi cảm thấy khoảng nửa tiếng nữa là tôi có thể đột phá tường lửa của cậu ta.
Cách này được đấy.
Lão Văn gật mạnh đầu.
Lão Mặc vỗ vai ông ta:
Hạnh phúc của hai chúng ta đều nằm cả trong tay ông đấy! Cố lên!
Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng quật ngã' thằng nhãi kia.
Lúc nói câu này, đôi mắt ông ta bừng lên ý chí chiến đấu.
Không có gì hấp dẫn hơn sự tự do.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.