• 453

Chương 868: Cử hành hôn lễ với thiên thiên (2)


Họ vốn nghĩ rằng anh sẽ cân nhắc một lúc chứ không hề nghĩ anh không buồn nghĩ ngợi đã bưng khay cơm ăn luôn.

Chẳng lẽ sau hai 8trận đấu, anh đói quá không chịu nổi?

Rốt cuộc ông có làm được không?
Giọng nói của lão Mặc đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Ông càng nói thì đầu óc tôi càng loạn cả lên. Ông đừng nói nữa.

Sau khi ăn một miếng, cô khẽ gật đầu.
Ngon!
Dù sao đây cũng là cửa ải cuối cùng. Nếu Bùi Diệp vượt qua cửa ải này, anh sẽ chiến thắng cả ba lần, và họ phải tuân thủ lời hứa, đưa anh và Phó Thiên Thiên vào đất liền. Đó là điều mà họ cực kỳ không muốn.
Dù thế nào cũng không thể để anh vượt qua cửa ải cuối cùng này.

Được rồi, được rồi. Ông nhanh lên đi! Cậu ta ăn cơm đã mười lăm phút rồi mà ông vẫn chưa làm ăn được gì máy tính cậu ta. Thua cả một thằng nhãi con, ông còn mặt dày tự xưng là hacker số một thế giới!

Lão Văn:
...


Tôi mà không nói thì Bùi Diệp đã ăn sắp xong rồi kia kìa. Chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất đấy. Ông bảo tôi không vội được sao?


Ông có vội nữa thì tôi cũng phải nhập từng ký tự. Việc này không giống với lúc ông ra ngoài đánh nhau khi còn ở Thông U Các mà cần phải tính toán rất nhiều số liệu, rồi tổng hợp và tính xác suất. Ông tưởng đơn giản lắm chắc?

Lão Văn nói với giọng hơi cuống:
Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng hệ thống của cậu ra rất lạ, đột nhiên giống như được gia cổ vậy. Tôi hoàn toàn không có cách nào tấn công được. Quái!


Không phải ông tự xưng là cao thủ máy tính số một thế giới sao? Còn là hacker số một thế giới nữa chứ. Thế nào, ông thậm chí còn không công phá được hệ thống rách nát của một chiếc máy tính đã tã à?

Lão Mặc nhíu mày:
Kỹ thuật của tôi mà giỏi thì tôi đã tấn công từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ sao?

Người dân đảo cũng đã đưa đồ ăn tới bên này. Phó Thiên Thiên đã chuẩn bị dùng bữa. Vì lão Văn và lão Mặc là bề trên, cô không dùng bữa trước mà cất tiếng gọi họ:
Cơm đã được đưa đến rồi, hai ông có ăn luôn không?

Sau khi kinh ngạc qua đi, lão Mặc liền chọc vào lưng lão Văn đang ngẩn người, ra hiệu ch3o ông ta đừng lo lắng.
Rốt cuộc ông ta cũng nhớ ra mình đang làm gì, ngón tay lập tức lướt như bay trên bàn phím, tiếp tục dốc9 hết sức tấn công máy tính của Bùi Diệp.
Theo dự đoán của ông ta, sau khi anh rời đi, máy tính của anh sẽ đầy sơ hở. Chỉ cần ô6ng ta tấn công thêm thì chắc chắn sẽ đánh sập hệ thống phòng thủ của anh.
Tuy nhiên, sau khi ông ta tấn công máy tính của anh,5 một cảnh tượng mà ông ta không thể tin được đã xảy ra.

Nếu đơn giản thì tôi đã làm rồi, chẳng đến lượt ông.


Đừng có đứng đó mà nói, có giỏi thì ông làm đi!

Bây giờ họ không cùng chồng địch mà bắt đầu tổn thương lẫn nhau.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là Bùi Diệp vẫn luôn ra vẻ chật vật chống đỡ, sao đột nhiên lại xuất hiện tường lửa kiên cố như thế này?
Họ đồng loạt xua tay với cô, còn nói với giọng điệu chán ghét:
Câm miệng!

Cô nhướng mày, sau đó cầm đũa và bắt đầu ăn.
Rốt cuộc làm sao để phá được tường lửa này đây? Ai có thể nói cho ông ta biết không?
Đáng tiếc là không ai trả lời ông ta. Ông ta chỉ có thể tiếp tục tăng tần suất các cuộc tấn công. Ông ta không tin tường lửa của máy tính Bùi Diệp không hề có sơ hở.
Bị ông ta khích, lão Văn càng khó chịu hơn.

Ông chế kỹ thuật của tôi thì tôi nhường vị trí của tôi cho ông đấy. Ông thủ công phá đi!

Tường lửa của anh vững như thành đồng, chẳng khác nào một bức tường đồng vách sắt hoàn hảo chắn trước mặt ông ta, bất luận ông ta tấn công thể nào cũng không vượt qua được.
Khi thấy anh đã ăn hết một nửa phần cơm, tràn ông ta đã nhễ nhại mồ hôi.
Lão Văn liền cuống lên, lập tức mở bộ đàm, rồi bảo hai người canh chừng anh tìm cách ngăn anh lại một lát.
Thời gian chính là mạng sống.
Ông ta chỉ cần tìm được cách phá trận trước khi anh trở lại trước máy tính, thì ông ta có thể nhân cơ hội đột nhập vào hệ thống máy chủ của anh.
Trong khi đó, Bùi Diệp đã ăn cơm xong và chuẩn bị trở lại trước máy tính.
Hai người kia vẫn tiếp tục tranh cãi.
Thời gian trôi qua, hai người càng lúc càng nóng nảy.
Không thể nào! Bùi Diệp không ngồi trước máy tính, tại sao ông ta vẫn không tấn công được vào máy tính của anh? Chuyện này không hợp với lẽ thường.
Lão Mặc đứng bên cạnh ông ta cũng cảm thấy lo lắng, không kìm được mà hỏi:
Lão Văn, có chuyện gì sao? Sao ông vẫn chưa công phá hệ thống tường lửa phòng thủ của máy tính cậu ta?

Trong video, một người ngăn Bùi Diệp lại và nói với anh điều gì đó. Song, anh không cò cưa với người nọ, chỉ nói vài câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.