• 360

Chương 871: Đánh là thương, mắng là yêu (2)


Địa hình trên đảo này đặc biệt đến mức vùng nước gần đảo khác hẳn với khu vực xung quanh. Mỗi ngày chỉ có một khoảng thời gian cố định để 8ra vào đảo.

Trong lúc đợi đến giờ, lão Mặc và lão Văn kéo Phó Thiên Thiên đến một chỗ vắng.
Ông ta chỉ liếc mắt là có thể biết lão Văn cho cô thứ gì.

Con bé hiện đã có Thông U Các trong tay, còn cần gì đến những thứ này của ông nữa?
Ông ta giật lấy túi tài liệu trong tay cô và nhét lại vào tay lão Văn.

Ha ha, con gái không muốn Tập đoàn W của ông kìa! Ôi chao, nếu tôi mà là ông, tôi sẽ xấu hổ đến mức nhảy luôn từ đây xuống đấy!


Tôi nhổ vào! Tôi không hở chút là tìm cái chết giống ông nhé.
Nói đoạn, lão Văn quay sang nhìn cô với vẻ lấy lòng:
Con gái à, đây là tấm lòng của ba, con cứ nhận đi. Sau này con được gả vào nhà họ Bùi cũng có chút vốn giắt lưng, đúng không? Không phải bọn ta trèo cao mà là bọn ta gả thấp, như vậy nhà họ Bùi cũng không làm khó con.

Anh nhướng mày:
Em định tiếp nhận tập đoàn W?


Em không có ý định đó, vì thế em định vứt thử này xuống biển đây.

Sau một ngày ở bên họ, cô cũng có chút tình cảm đặc biệt với họ. Tuy nhiên tình cảm này rất mờ nhạt, chỉ là một gợn sóng trong lòng, không đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Rời khỏi đảo Kỳ Quái, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp nóng lòng muốn về nhà. Họ không biết hiện giờ nước Z như thế nào. Hai người biến mất ngay sau vụ nổ, không biết bạn bè và người thân có lật tung khắp cả nước lên để tìm họ không.
Lão Văn khịt mũi, nói với giọng mỉa mai:
Thông U Các đó của ông sao? Vừa không có tiền lại còn bị quân đội và cảnh sát để mắt, lại có thể bị đóng cửa bất cứ lúc nào. Cần đến nó làm gì? Tập đoàn W của tôi vẫn tốt hơn, ít nhất thì khi con bé cần tiên, nó có thể quẹt thẻ bất cứ lúc nào.


Tuy Thông U Các của tôi không nhiều tiền nhưng cũng không đến nỗi chẳng đáng một xu như ông nói. Con gái đã có Thông U Các của tôi, không cần đến Tập đoàn W của ông nữa.


Tôi mặc kệ! Con bé là con gái của tôi, tôi muốn giao tập đoàn cho con bé, ông quản được tôi chắc?

Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Con gái sắp đi rồi, ông có thể khí khái một chút, đừng khóc lóc khó coi như thế được không? Bên cạnh còn có rất nhiều người dân đảo đấy, ông không thấy xấu hổ à?

Lão Mặc nước mắt giọt ngằn giọt dài:
Xấu hổ cái gì? Con gái của tôi sắp đi, chẳng lẽ tôi không thể khóc sao? Nếu con gái của họ đi xa, họ không khóc chắc? Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên ha!

Trước sự ra sức thuyết phục của họ, cô bị hai người luân phiên tra tấn không chịu nổi, cuối cùng vẫn nhận lấy tủi tài liệu của lão Văn.
Muốn quản lý một tập đoàn lớn như Tập đoàn W không phải là việc dễ dàng. Cô từng thấy Bùi Diệp quản lý Tập đoàn Bùi thị, công việc cần xử lý chất cao như núi. Sau khi cô tiếp quản Tập đoàn W, chẳng phải cô cũng sẽ mệt mỏi vì động việc đó sao?
Lão Mặc vốn không muốn cô nhận quà của lão Văn, nhưng sau khi nghe lão Văn nói thế, ông ta liền thay đổi ý định.

Nếu lão Văn đã một mực muốn con nhận món quà này thì con cứ nhận đi. Tự dưng được tặng quà, con không lấy thì cũng phí. Sau này bọn ta không ở bên cạnh con, có Thông U Các và Tập đoàn W ở đó cũng tưởng tượng với việc bọn ta ở bên cạnh con.


Các ông có chuyện gì?

<3br>Lão Mặc và lão Văn liếc nhìn nhau, sau đó lão Mặc đưa điện thoại cho cô:
Đây là điện thoại mà bọn ta tìm được trên người con lúc dẫn 9con lên đảo, bây giờ trả lại cho con.

Cô nhìn lướt qua điện thoại của mình rồi thờ ơ nhận lấy:
Còn gì nữa không?

Lão V6ăn chìa một túi tài liệu vẫn luôn giấu sau lưng ra:
Con và Bùi Diệp sắp tổ chức lễ cưới. Là ba của con, ba cũng muốn tặng cho con một ít5 của hồi môn. Đây chính là của hồi môn ba tặng con.

Lão Mặc khinh bỉ liếc nhìn lão Văn.
Khi thuyền chuẩn bị nhổ neo rời bến, lão Mặc bỗng túm lấy mỏ neo, buồn bã khóc lóc:
Con gái ơi, con không thể đi được! Con đừng đi, con dẫn ba theo với!

Trên trán lão Văn liền nổi gân xanh, vội giật lấy mỏ neo trong tay ông ta.
Trước thịnh tình không thể chối từ của lão Văn và lão Mặc, cô đành phải nhận lấy tài liệu, quyết định sau khi hai người lên thuyền, cô sẽ vứt luôn túi tài liệu xuống biển. Ai muốn có Tập đoàn W thì muốn, còn có thì không.
Thấy cô đã nhận món quà, lão Văn và lão Mặc vui mừng ra mặt. Lúc trở lại bến tàu thì đã đến giờ rời đảo. Phó Thiên Thiên bước lên thuyền trước ánh mắt lưu luyến của hai người cha.
Hóa ra thứ mà lão Văn đựng trong túi hồ sơ là tài liệu chuyển giao Tập đoàn W cho cô. Đây đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Tôi đã có Tập đoàn Phó thị rồi.
Cô từ chối thẳng thừng.
Bùi Diệp thấy trên tay cô có thêm một túi tài liệu, bèn tò mò hỏi:
Em đang cầm cái gì vậy?


Nếu em đoán không nhầm thì bên trong là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần và chuyển giao quyền tiếp quản.


Tập đoàn W?
Anh đoán ra ngay lập tức.

Vâng.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đứng trên mũi thuyền, khóe miệng đều khẽ giật giật. Cuối cùng vẫn là lão Văn cay từng ngón tay đang nắm lấy mỏ neo của lão Mặc ra, bây giờ thuyền của họ mới có thể rời bến. Thuyền đi được một quãng xa mà họ vẫn nghe thấy tiếng khóc của lão Mặc.
Phải nói rằng ông ta thật sự rất không nỡ rời xa cô.
Bùi Diệp:
...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.