• 360

Chương 872: Đánh là thương, mắng là yêu (3)



Nếu vậy, em cứ giữ những giấy tờ này lại đã.
Vừa nói xong, cô lại cau mày.


Em sao thế?
Bùi Diệp nhận ra vẻ mặt cô dường như rấ8t ảo não.


Em không có bất cứ khái niệm nào đối với việc quản lý công ty. Cho dù em thật sự tiếp quản Tập đoàn W, e rằng cũng khô3ng quản lý tốt được, em sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả của kế hoạch.


Anh ơi, nếu anh đã về thì đúng lúc có rất nhiều công việc của công ty đang cần anh phải xử lý đấy. Em sẽ bảo người chuyển gấp những tài liệu cần xử lý đến phòng làm việc của anh.

Anh ta còn chưa nói xong, Bùi Diệp đã ngắt lời:
Anh và chị dâu của em đến công ty không phải là để giải quyết công việc.

Hả? Thế thì đến làm gì?

Thể có gì trong này ạ?


Đồ tốt.

Anh nói như vậy càng khiến anh ta không dám mở túi tài liệu ra. Anh ta cứ cảm thấy trong này có trò mèo gì đó, nếu không, tại sao anh không về thắng Bùi Viện mà còn rẽ đến công ty?
Anh ta nhận lấy túi tài liệu, định rút nó ra nhưng bỗng có dự cảm không lành, bèn quay sang nhìn anh trai mình và hỏi:
Anh, trong này không phải là tài liệu bán em đi đấy chứ?

Bùi Diệp cười khẩy:
Bản em? Em đáng tiền sao?

Bùi Hạo sốc nặng.
Anh ta nhìn đống tài liệu chờ xử lý trước mặt:
Em đang ở công ty. Trong thời gian anh đi vắng, công việc trong công ty đã chất thành núi rồi.


Anh, chị dâu đầu? Chị ấy cũng đang ở bên cạnh anh à?


Ừ, bọn anh dự định sẽ đến công ty ngay sau khi về đến Vân Thành.

Bùi Diệp mỉm cười nhìn cô:
Em không cần phải lo lắng những ch9uyện này. Nếu em không quản lý, anh có một ứng viên cực kỳ thích hợp ở đây.


Là ai vậy?


Bùi Hạo! Em chồng của em. Gần 6đây cậu ta đang rất nhàn rỗi, có thể giúp em đấy.

Họ cố ý đến nhìn dáng vẻ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán của anh ta sao?
Thật đáng ghét!
Bùi Diệp thong thả lấy tủi tài liệu ra, sau đó ra hiệu cho Bùi Hạo.

Thật ạ? Tốt quá, vậy em đợi anh chị ở công ty.

Sau khi Bùi Diệp về, anh ta có thể quẳng lại công việc của công ty cho anh và có thể tự do. Nghĩ đến thôi đã thấy rất vui rồi.
Lúc này anh ta không hề hay biết là điều đang chờ đợi anh ta là cuộc sống càng đen tối hơn.

Anh, anh đã trở về thì tại sao không xử lý việc của công ty? Những tài liệu đó đều là tài liệu khẩn cấp đấy.


Em xử lý cũng như nhau thôi. Huống hồ trước khi đến, anh đã gọi cho bà nội, bà bảo anh và Thiên Thiên về ăn cơm trưa, nên bọn anh không có thời gian ở lại công ty.

Bùi Hạo:
...

Vậy anh chị đến đây làm gì?
Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên xuống thuyền, sau đó bắt taxi đi thẳng đến tòa nhà của Tập đoàn Bùi thị.
Bùi Hạo đã đợi họ ở công ty từ sớm. Trước khi họ đến, anh ta phấn khởi đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc được mở ra, anh ta cười toét miệng:
Anh, chị dâu, quả nhiên anh chị không sao.

Hai mắt cô sáng lên.
Bùi Hạo. Đúng là một ứng viên vô cùng thích hợp. 5
Tại nước Z xa xôi, Bùi Hạo đột nhiên hắt hơi vài cái. Anh ta dụi mũi.
Dứt lời, anh ta phấn khích lao tới định ôm lấy Bùi Diệp, nhưng chưa kịp nhào vào anh thì đã bị anh đá văng ra xa.
Anh ta ôm lấy bụng và kêu lên đau đớn:
Anh à, em là em trai ruột của anh mà anh tàn nhẫn với em quá! Hai ngày nay anh không ở Vân Thành, bọn em không liên lạc được với anh, em lo cho anh chết đi được! Vậy mà anh vừa gặp em thì đã đá em một phát. Anh có còn là anh ruột của em không vậy?

Bùi Diệp lạnh nhạt liếc nhìn anh ta:
Đánh là thương, mắng là yêu. Đây là cách anh thương em đấy.

Cùng lúc đó, sau lưng anh ta có cảm giác ớn lạnh khiến anh ta rùng mình. Cảm giác này giống như lúc anh ta bị Bùi Diệp nhìn chằm chằm. Nhất định là anh ta quá nhớ anh trai mình rồi.
ôi, rốt cuộc Bùi Diệp đã đi đâu?
Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Hạo đổ chuông.
Bùi Hạo:
...

Cách yêu thương này, anh ta thà không nhận còn hơn.
Sự vui sướng và hào hứng ban đầu của anh ta đã hoàn toàn tiêu tan bởi củ đá này. Lí trí của anh ta trở lại bình thường.
Vừa nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, anh ta gần như nhảy dựng lên, nhanh chóng bắt máy.

A lô, anh à, bây giờ anh đang ở đâu? Anh có biết là bọn em tìm anh sắp phát điên lên rồi không?
Anh ta nói với giọng hơi run.

Em đang ở đâu?

Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn người đáng tin là Phó Thiên Thiên:
Chị dâu, em tin tưởng chị, chị hãy nói cho em biết trong này có gì nguy hiểm không?


Chỉ là giao quyền quản lý Tập đoàn W cho anh ta, vậy thì có nguy hiểm gì ở đây?

Cô lắc đầu:
Không.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.