• 360

Chương 879: Hôn lễ hoành tráng (4)


Hai ngày trước đám cưới của họ, thủ trưởng Cận cho cô nghỉ phép để chuẩn bị cho lễ cưới. Ba tháng trước khi tổ chức lễ cưới, cô vẫn ở bên ngoài8 thực hiện nhiệm vụ. Vì vậy, mọi công việc như thử váy cưới đều được dồn hết vào hai ngày trước lễ cưới, phải nói là thời gian rất eo hẹp. Bùi3 Diệp cho rằng việc thủ trưởng Cận cử cô đi thi hành nhiệm vụ dài hạn trong ba tháng trước khi kết hôn khiến vợ chồng anh không thể gặp nhau l9à một sự cố ý. Đó là ông không muốn để họ kết hôn thuận

lợi.

Nhưng khi anh đến gặp ông trong lúc cô đi làm nhiệm vụ, ông lại t6iếp đón anh rất niềm nở, còn cực kỳ áy náy mà nói với anh rằng, ông không nên cử cô đi thi hành nhiệm vụ vào thời điểm này, song nhiệm vụ đó k5hông thể thiếu cô.
Người phục vụ chậm rãi vén rèm lên, sau đó một cô gái xinh đẹp trong bộ váy cưới lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đổ dồn vào cô.
Váy cưới được thiết kế tỉ mỉ bởi Bùi Diệp khác với những mẫu váy trước, kiểu dáng độc đáo, người bình thường không thể
làm chủ
được chiếc váy. Tuy nhiên khi được mặc trên người Phó Thiên Thiên, nó đã tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô. Cô khẽ hếch cắm, toát lên vẻ tự tin mà tao nhã như nữ vương ngồi tít trên cao. Trong mắt bọn họ, cô chính là nữ vương, và chiếc váy này quả là rất hợp với vô.
Ngoài anh ra còn có Bùi Hạo, Thịnh Diện, Tăng Nguyệt Nguyệt, Trịnh Tiên, Ngô Danh, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai.
Nhìn anh trai mình đang liên tục đi qua đi lại trước mặt, Bùi Hạo mà càu nhàu:
Anh có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc được không? Anh cử lượn lờ làm em hoa cả mắt. Gần đây ngày nào em cũng phải xem tài liệu đến mờ mắt ở nước S rồi. Nếu em mà bị hoa mắt nữa thì em sẽ bị mù đấy.

Bùi Diệp lạnh lùng nhìn anh ta:
Thế sao em còn chưa mù?

Tăng Nguyệt Nguyệt giơ hai tay ra phía trước, ngưỡng mộ nhìn cô:
Chao ôi, Thiên Thiên ơi, cậu đẹp quá! Nhìn chiếc váy cưới này tớ cũng muốn cưới!

Trịnh Tiên đứng bên cạnh nhìn cô ấy với ánh mắt sâu xa, sau đó đút tay vào túi áo bên phải, chạm vào một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Anh ta mua chiếc nhẫn này đã lâu nhưng vẫn chưa lấy ra. Xem ra anh ta sẽ phải sớm tặng nó cho cô ấy.
Bùi Hạo rùng mình, hất tay cậu ta ra một cách chán ghét:
Đi đi, cháu tránh ra đi.

Lúc này, Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ vào tấm rèm phòng thử áo cưới đang lay động:
Đừng nói nữa, Thiên Thiên sắp đi ra rồi đấy.

Cả phòng thử đồ liền im phăng phắc, mọi người đều nhìn về phía tấm rèm.
Ngô Danh:
...

Bùi Hạo:
...

Thịnh Diện:
...

Bùi Hạo:
...

Người này có phải là anh ruột của anh ta không vậy?
Thịnh Diên vỗ vai anh ta, nói:
Cậu Hai, đây là lần đầu cậu Cả kết hôn, khó tránh khỏi cảm thấy hồi hộp. Đến khi cậu kết hôn thì sẽ hiểu. Nếu cậu muốn hiểu sớm thì tối nay về cháu sẽ bảo cụ và bà ngoại sắp xếp cho cậu vài buổi xem mắt vào ngày mai, thế nào?

Từng màn khoe tình cảm này thật sự quá đủ rồi.
Ngô Danh lặng lẽ đi ra khỏi cửa:
Tôi đi loanh quanh canh chừng, đề phòng có kẻ khả nghi đến gần.

Thịnh Diên rủ Bùi Hạo:
Cậu Hai, cháu muốn đi vệ sinh, cậu có muốn đi không?

Vẻ mặt áy náy của ông trông rất thật, nhưng anh lại cảm thấy ông đang cố tình gây khó dễ cho anh. Anh sẽ nhớ kỹ vụ này.
Mặc dù thủ trưởng Cận đã khiến thời gian chuẩn bị hôn lễ của họ trở nên vô cùng gấp gáp, nhưng Bùi Diệp lại rõ về Phó Thiên Thiên như lòng bàn tay. Trong thời gian cô đi thực hiện nhiệm vụ, anh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chỉ cần cô trở về thử váy cưới, xem chỗ nào cần phải sửa thì sửa lại là xong.
May mà thủ trưởng Cận không để cô về vào đúng ngày cưới, nếu không anh nhất định sẽ phát điên lên mất.

Có. Hai cậu cháu mình cùng đi!


Vâng!

Việc ba người đó rời đi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Bùi Diệp.
Không chỉ có Tăng Nguyệt Nguyệt, ngay cả Tiêu Nhiệm bên cạnh Mạnh Khai cũng
đỏ mắt
, lắc mạnh cánh tay của anh ta hai cái:
Mạnh Khai, chiếc váy cưới này đẹp quá, khi chúng ta kết hôn cũng mua một chiếc váy cưới như vậy đi!

Mạnh Khai nhìn Tiếu Nhiệm với vẻ cưng chiều:
Nếu em muốn thì đến lúc đó cứ mua. Có điều... em mặc nhé!


Mặc thì mặc. Được mặc chiếc váy cưới như thế này một lần, em cũng chấp nhận.

Nghĩa tới đây, anh còn phải cảm ơn ông.
Váy cưới của cô là do chính anh lên ý tưởng rồi yêu cầu nhà thiết kế làm theo.
Trong khi cô thử váy cưới, anh lo lắng đi qua đi lại bên ngoài phòng thử đồ.
Kể từ giây phút Phó Thiên Thiên xuất hiện, ánh mắt ảnh đã dán chặt vào cô, khắc sâu khuôn mặt, từng cử chỉ, từng cái nhăn mày và mỗi nụ cười của cô vào trong tâm trí.

Anh chăm chú nhìn cô, cảm thấy anh có nhìn như vậy cả đời cũng không đủ.

Sau đó, anh ngơ ngác bước lên phía trước.

Thấy anh vẫn không có phản ứng gì, Phó Thiên Thiên hơi thấp thỏm trong lòng, vô thức hỏi:
Em mặc thế này lạ lắm sao?


Anh trịnh trọng lắc đầu:
Không hề lạ chút nào. Trong mắt anh, em là cô gái đẹp nhất thế gian.


Nghe thấy sự nghiêm túc trong lời nói của anh, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.