• 360

Chương 878: Hôn lễ hoành tráng (3)


Lúc này, anh bỗng nhiên gọi anh ta lại:
Thị trưởng Tần, dù sao anh và Thiên Thiên cũng là bạn tốt từ thuở nhỏ, năm sau tôi và Thiên Thiên sẽ t8ổ chức lễ cưới vào ngày sinh nhật của cô ấy để công khai mối quan hệ của hai chúng tôi. Đến lúc đó, mong anh nể mặt đến uống chén rượu mừng nh3é. Nếu anh có thể đến tham dự và chúc phúc cho chúng tôi, chúng tôi sẽ rất vui đấy.


Câu nói của anh đã khiến nét mặt bình thản của Tầ9n Hàng thay đổi, nhưng sự thay đổi đó chỉ trong chốc lát.

Tần Hàng mỉm cười nhìn họ, nhẹ nhàng nói:
Chúc mừng hai người.

Gánh nặng trong lòng không còn nữa, đương nhiên là con người sẽ thay đổi, tính tình cũng khác xưa.
Tăng Nguyệt Nguyệt lại chuyển chủ đề sang Trịnh Tiên.

Từ hôm qua đến giờ tớ cũng không trông thấy Trịnh Tiên. Mọi người nói xem, liệu anh ấy có gục hắn vì cái chết của ông chủ Bạch không?

Tăng Nguyệt Nguyệt vội buông đua:
Mọi người ăn đi, tôi đi tìm anh ấy đây!

Chân Dương ngồi đối diện với Tăng Nguyệt Nguyệt bỗng cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên cậu đã luyện được bản lĩnh mặt dày vô song, thể là vẫn bình tĩnh ngồi ăn xong bữa tối rồi lặng lẽ chuồn đi.
Cuối cùng, Bùi Diệp cũng có cơ hội ở bên Phó Thiên Thiên.
Đây là bữa tối gia đình của họ, nhưng hai người ngoài này lại chạy đến chung vui.
Chân Dương thường đến nhà họ Phó ăn cơm cùng với Bùi Diệp, vì vậy cậu tự nhiên ngồi xuống ghế, phớt lờ ánh mắt khó chịu của anh.
Về phần Tăng Nguyệt Nguyệt, cô đơn giản là mặt dày muốn đến ăn chực.
Anh định phản bác lời ông nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác
Người vốn phản ứng tương đối chậm như Phó Thiên Thiên cũng nhạy cảm nhận ra sự thất vọng trên khuôn mặt anh.
Bùi Diệp đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Vâng.

Chân Dương đang ở gần nhà họ Phó, nghe nói Bùi Diệp muốn đến đó ăn cơm tối, cậu cũng vội vàng tới. Đi cùng cậu còn có Tăng Nguyệt Nguyệt
Bùi Diệp không vui ra mặt khi thấy hai người họ xuất hiện.
Bùi Diệp nhắc nhở:
Hai ngày nay chắc hẳn anh ta đang tổ chức đám tang cho ông chủ Bạch ở chợ đen thì phải? Nếu cô đã là bạn gái của anh ta thì ông chủ Bạch chính là ba chồng tương lai của cô. Lúc này chẳng phải cô nên ở bên cạnh anh ta sao? Đây là lúc người đàn ông yếu đuối nhất, nói không chừng nếu không có ai ở bên, anh ta dễ rơi vào bế tắc, có khi còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy chứ.

Tăng Nguyệt Nguyệt mở to mắt:
Không thể nào! Trịnh Tiên không phải là người yếu đuối như vậy!


Đó là chưa đến lúc thương tâm thôi, Ba của anh ta vừa mới chết, lại còn là chết vì bảo vệ anh ta. Cô cảm thấy anh ta sẽ không tự trách, thậm chí tự hành hạ mình sao?

Người Bùi Diệp muốn đuổi nhất chính là Tăng Nguyệt Nguyệt, nhất là ngay khi cô vừa bước vào cửa liền ca thán với Phó Thiên Thiên.

Cậu không biết chứ, sau khi ba tớ về nhà chiều nay, ông như biến thành một người khác vậy, cứ luôn miệng gọi con gái ngoan
làm tớ nổi da gà. Tớ thật sự không có chỗ nào để đi nên chỉ có thể đến nhà cậu ăn tối. Không biết ba tớ đã uống nhầm thuốc gì nữa.

Phó Thiên Thiên có lẽ đã biết tại sao ông ta lại trở nên như vậy.

Cả6m ơn anh.
Bùi Diệp hài lòng.
Nói xong, Tần Hàng rời đi. Bùi Điệp đứng phía sau nên có thể nhìn thấy bước chân Tần Hàng trông có vẻ rấ5t ổn định nhưng lại lộn xộn hơn bình thường.

Thiên Thiên, chúng ta cũng đi thôi, ông gọi cho anh và nói rằng đã chuẩn bị món mà em thích nhất cho bữa tối rồi đấy.

Sau bữa tối, anh định tìm cơ hội lên lầu cùng cô, tiện thể làm chút chuyện mà hai người họ đều thích.
Có điều, anh vừa mới nghĩ đến đây, ông cụ Phó đã nói:
Tiểu Diệp à, cũng muộn rồi, cháu nên về đi thôi. Tuy hai đứa đã đăng ký kết hôn nhưng các cháu vẫn chưa tổ chức lễ cưới. Trước đám cưới, tốt hơn hết là hai đứa nên giữ khoảng cách. Điều này cũng là vì danh tiếng của Thiên Thiên. Ông nghĩ rằng cháu cũng hiểu được, đúng không?

Gừng càng già càng cay.
Tăng Nguyệt Nguyệt liên lo lắng.

Chắc là... không đâu.


Hiện giờ khó mà nói chắc được. Nếu cô không lo lắng thì cứ thoải mái ở đây. Nếu anh ta thật sự có chuyện gì...

Phó Thiên Thiên tiễn anh. Cô im lặng suốt đoạn đường ra cổng.

Lúc ngồi lên xe, vẻ mặt anh vẫn rất buồn bực, bất mãn nhìn cô:
Thiên Thiên!


Phó Thiên Thiên vốn đáng đứng yên bỗng nhiên nghiêng người hôn anh khiến anh vô cùng kinh ngạc. Cảm giác ngọt ngào khiến anh không vừa lòng mà muốn ôm lấy cổ cô để nụ hôn càng thêm sâu. Nhưng đúng lúc này cô lại rời khỏi môi anh, mỉm cười vẫy tay với anh:
Tạm biệt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.