• 360

Chương 877: Hôn lễ hoành tráng (2)


Cô nghi hoặc hỏi:
Chuyện gì?



Có một người luôn lặng thầm làm rất nhiều chuyện vì cô, nhưng anh ấy không bao giờ 8để cô biết. Anh ấy vì cô mà bị thương đầy mình, chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy sao?

Hai người nhìn nhau cười.

Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Tần Hàng.

Ừ.
Anh đi đến bên cạnh cô và ngang ngược ôm vai cô ngay trước mặt Tần Hàng:
Hai người vừa nói chuyện gì vậy, nói cho tôi nghe với.

Tần Hàng mỉm cười, đáp:
Không có chuyện gì.


Thật sao?
Anh ngoài cười nhưng trong không cười.
Tần Hàng làm như lơ đãng nói:
Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua đây, bây giờ tôi phải về rồi. Hai người nói chuyện nhé.

Hai người nhìn về phía giọng nói phát ra thì thấy một người đàn ông tao nhã đi tới, môi nở nụ cười, đôi mắt hơi nheo lại.
Nụ cười trong mắt cô càng thêm đậm, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều:
Anh đến rồi à?


Chính là...

Anh ta còn chưa nói hết câu thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên cách đó không xa. <6br>

Thiên Thiên.

Thuộc hạ của Chung Bình Quân vô thức run lên, vội vàng đáp
vâng
, sau đó rời đi.
Phó Thiên Thiên cau mày nhìn theo dáng vẻ hoảng hốt rời đi của anh ta và hơi để ý đến những lời nói của anh ta trước đó, nhưng chỉ một lát là cô đã quên.

Trông hơi quen quen.

Anh ta là thuộc hạ của Chung Bình Quân, có lẽ anh đã từng gặp anh ta.
Cô vẫn không biết tại sao anh ta lại tìm gặp cô để đòi lại công bằng:
Phải rồi, vừa nãy anh định nói gì với tôi?

Không có gì.
Anh ta liếc xéo Tần Hàng. Tần Hàng tuy có vẻ nho nhã lễ độ nhưng lại là người rất thâm sâu. Nghe nói lần này tổ chức của bọn họ bị tiêu diệt là do một tay anh. Đây là người không thể xem thường.

Nếu đã không có việc gì thì về đi. Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến đội trưởng của anh nhé.
Tần Hàng hờ hững nói.
Thuộc hạ của Chung Bình Quân:
...

Anh ta cảm thấy những lời nói vừa rồi của mình như đấm vào bông.

Phải rồi, sau vụ nổ ngày hôm qua, bên hội trường không sao chứ ạ?
Cô quan tâm hỏi.

Bây giờ anh đang đứng yên ổn ở đây, em thấy thế nào?
Tần Hàng giang hai tay ra.
Bùi Diệp nheo mắt, sau đó đưa mắt hỏi Phó Thiên Thiên. Cô cũng chỉ cười và trả lời bốn từ
Không có chuyện gì.

Bùi Diệp:
...

Cô thở phào nhẹ nhõm:
Tốt rồi.

Anh nhìn cô thật sâu:
Hội trường không những không sao mà còn có thể xóa sổ tổ chức cực kỳ nguy hiểm kia, chuyện này không thể thiếu công của em. Anh đã đề nghị với thủ trưởng Cận ghi công cho em. Chẳng mấy chốc, em sẽ được khôi phục cấp bậc thượng tướng.


Cảm ơn anh.


Hai chúng ta mà còn cần khách sáo thể sao?

Cô mỉm cười:
Thật sự thì chuyện này vẫn là nhờ có anh. Nếu không phải anh đã lên kế hoạch chuyện ngày hôm qua, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện nói với em tất cả sự thật sau khi em bị bắt thì mọi chuyện đã không thể tiến hành suôn sẻ như vậy. Nếu nói đến công lao thì công của anh là lớn nhất.

Đúng vậy, hai ngày trước, cô bị bắt vào nhà tù quân sự, người đàn ông cô đã gặp trong nhà tù sau khi gặp thủ trưởng Cận chính là Tần Hàng. Anh đã nói cho cô biết toàn bộ kế hoạch, vì thế mới có chuyện họ bắt tay hợp tác ngày hôm qua để lừa người của tổ chức bí ẩn, khiến bọn chúng tưởng rằng cô sẽ không xuất hiện ở hội nghị thượng đỉnh mà lơ là cảnh giác, cuối cùng mới có thể cứu vãn tình hình.
Cô quay đầu lại nhìn. Người đó chính là Tần Hàng, người đáng lẽ đang bận rộn trong tòa thị c5hính.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến thuộc hạ của Chung Bình Quân đành phải nuốt lại những lời định nói.
Anh khẽ cười, làn gió nhẹ thổi qua khiến nụ cười của anh như tắm trong gió xuân, trong mắt dường như chỉ có cô gái trước mặt:
Hóa ra trong mắt em, anh không giống thị trưởng sao?


Trước kia là vậy, nhưng bây giờ anh đã xứng với chức danh này hơn rồi.

Phó Thiên Thiên:
...

Anh ta vừa lên tiếng đã nói vậy, thậm chí cô còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì áy náy nỗi gì?

Anh đang n9ói ai?


Anh là thị trường, bảo vệ thành phố là chức trách của anh, em không cần phải nói cảm ơn.

Cô nhìn anh với ánh mắt tán thưởng:
Anh bây giờ càng ngày càng ra dáng thị trưởng.

Anh nhìn thuộc hạ của Chung Bình Quân và hỏi cô.

À, em cũng không biết anh ta.
Cô thành thật đáp.
Đó là bởi vì anh muốn cùng cô bảo vệ thành phố Vân Thành mà cô yêu quý.

Thật vinh dự khi nhận được lời khen của em. Sau này mong em quan sát nhiều hơn, nếu có gì sai, nhờ em chỉ cho anh với nhé.


Sao anh lại tới đây?
Cô ngạc nhiên.

Nghe nói em đã trở về nên anh tới.
Trông anh vẫn như thường, không nhìn ra điều gì khác lạ:
Vị này là?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.