• 360

Chương 876: Hôn lễ hoành tráng (1)


Nói rồi, ông định đi vào trong biệt thự, nhưng chợt nghĩ còn có Chung Bình Quân đứng sau lưng nên lúng túng quay đầu lại.
8

Cậu xem, tôi vui quá, quên mất là cậu vẫn còn đang ở đây.
Ông nhiệt tình mời hắn:
Cậu Chung, cậu cũng là bạn của Thiên3 Thiên và Tiểu Diệp. Hôm tổ chức hôn lễ của hai đứa chúng nó, cậu nhất định cũng phải đến dự đấy nhé.


Hắn nở nụ cười9 không giống cười chút nào:
Đến lúc đó, cháu nhất định sẽ có mặt ạ.



Tốt, tốt, cậu Chung có muốn vào trong nhà ngồi6 một lát không?
Ông mời hẳn.

Cụ ơi, cụ cần quyển lịch xem ngày tốt để làm gì ạ?


Hề hề, Thiên Thiên và Tiểu Diệp muốn tổ chức đám cưới, tất nhiên là tôi phải xem ngày cho hai đứa chúng nó rồi.


Vâng, vâng, tôi đi lấy ngay đây ạ.


Được rồi, chuyện tôi làm, tôi tự hiểu.

Dứt lời, hẳn loạng choạng đi vào trong biệt thự. Người nọ lại định bước tới đỡ hẳn thì vẫn bị hằn cổ chấp đẩy ra.
Nhìn hắn cứng đầu như vậy, người nọ thở dài.
Anh ta cảm thấy không đáng thay cho hắn.
Anh ta muốn đi giết chết Phó Thiên Thiên, nhưng chỉ vừa mới có ý định ra tay thì đã bị hắn phát hiện, anh ta còn phải tự phế bỏ một cánh tay của mình mới xoa dịu được cơn giận của hắn.
Anh ta không hiểu nếu hắn đã không có được cô, thì tại sao vẫn không chịu từ bỏ, mà còn kiên trì lâu như vậy?
Ở nước S đã như vậy, sau khi trở lại nước Z hắn vẫn vì cô mà bị thương như thế này. Hắn không tiếc tính mạng của mình sao?
Chung Bình Quân bực bội đẩy người nọ ra:
Đủ rồi, cậu đừng nói nữa, tôi làm gì không cần người khác phải dạy!


Nhưng mà, đội trưởng...

Anh ta có linh cảm rằng sự hi sinh mù quáng của hắn sẽ còn tiếp tục.
Anh ta không muốn để hắn tiếp tục như thế, hắn đã trả giá nhiều là vậy, không nên xả thân mà không cần báo đáp nữa. Anh ta muốn hỏi Phó Thiên Thiên cho rõ.
Nghĩ đến đây, anh ta rời khỏi nhà họ Chung.
Phó Thiên Thiên ra khỏi nhà tù quân sự đã là chập tối.
Sau khi bị bắt, Hoàng Chiêm vô cùng bình tĩnh, khai rõ tất cả những việc mình đã làm, thậm chí còn nói ra chuyện của Thanh Thành ba mươi năm trước. Chuyện đó cũng là do hắn khiến Tăng Trọng hiểu lầm là Bùi Nguyên đã hại chết Thanh Thành,
Cô đã lưu lại một bản ghi âm về chuyện của Thanh Thành rồi giao cho Tăng Nguyệt Nguyệt,
Nghe thấy những lời này, Chung Bình Quân càng bước nhanh hơn.
Thật ra hắn đến là muốn hỏi ông cụ Phó có nhận được điện thoại báo bình an của Phó Thiên Thiên không, nhưng không ngờ lại biết được một tin mà hắn không muốn biết.
Có điều, chỉ cần có không sao là tốt rồi.
Khi về đến cổng biệt thự nhà họ Phó, người hắn đột nhiên lảo đảo suýt ngã. Một bóng người bỗng lao ra đỡ lấy hắn:
Đội trưởng, vết thương của anh vẫn chưa lành, sao anh không nghỉ ngơi trong phòng?

Sắc mặt Chung Bình Quân rõ ràng đã trắng bệch vì mất máu.
Hắn muốn đẩy tay người nọ ra, nhưng cơ thể hắn lại lảo đảo lần nữa, phải vịn vào người nọ mới có thể đứng vững.
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi hắn bước vào, ông sẽ nói về hôn lễ của Phó Thiên5 Thiên và Bùi Diệp, đó cũng là chuyện hắn không muốn nghe.
Ha ha, cuối cùng cô vẫn ở bên Bùi Diệp.

Dạ thôi ạ, cháu đến là để xin lỗi ông một tiếng. Cháu còn có việc khác nên không vào nhà đầu ạ.


Tôi không sao.


Sao anh có thể không sao được? Hôm qua anh không tiếc nổ ra xung đột với tổ chức để giúp cô Phó. Nếu không phải nhờ anh, bên quân đội cũng không thể tiêu diệt hết những người của tổ chức nhanh như vậy. Nhưng chính vì thế anh mới bị thương nặng như thế này. Đội trưởng, rốt cuộc anh làm như vậy để làm gì?

Phó Thiên Thiên là vợ của Bùi Diệp, cho dù Chung Bình Quân thích cô hơn nữa, trái tim cô cũng không dành cho hắn, thậm chí họ vẫn có mối quan hệ thù địch, cô sẽ không thể ở bên hắn.
Hóa ra yêu một người lại đau khổ như vậy, nhất là yêu một người mãi mãi sẽ không yêu mình lại càng đau khổ hơn. Chỉ khi tình cảm đạt đến một mức độ sâu đậm nhất định mới có thể giúp đỡ người ấy bằng bất cứ giá nào, thậm chí người ấy hoàn toàn không biết đến sự trả giá của mình. Đây mới là nỗi bi ai.
Chung Bình Quân chính là người như thế.
Trước kia hắn là đội trưởng ở khu vực nước Z của tổ chức, sát phạt quyết đoán, cực kỳ tự tin, là một người sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác. Tuy nhiên sau khi gặp Phó Thiên Thiên, hắn đã thay đổi và trở nên hèn mọn đến mức sắp không còn là chính mình, thậm chí còn rời khỏi tổ chức vì cô.

Được rồi, vậy cậu đi thong thả nhé.


Vâng.

Lúc quay người rời đi, hắn còn nghe thấy tiếng ông cụ Phó bảo người giúp việc:
Cô mau đi lấy quyển lịch xem ngày tốt ra đây.

Tuy nhiên, hắn lại không ngần ngại đối đầu với tổ chức vì cô, còn ra tay với người của tổ chức khi cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khiến vết thương cũ tái phát, bị người của tổ chức đánh lên, dẫn đến bị thương nghiêm trọng.
Vì một người phụ nữ đã có chồng mà hành hạ cơ thể mình như vậy, cho nên anh ta không hiểu mục đích của hắn.

Đúng thế, tôi không hiểu. Nhưng đội trưởng à, Phó Thiên Thiên sẽ không bao giờ ở bên anh đầu. Anh không thử từ bỏ cô ấy sao? Đừng nghĩ đến việc muốn nên đối với cô ấy nữa, sớm muộn cũng có ngày anh mất mạng thôi.

Sau đó, Tăng Trọng và Bùi Nguyên cùng tới nhà tù quân sự.

Sau khi ra khỏi đây, hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.