• 360

Chương 875: Hai ta kết hôn, em không cần phải thay đổi chính mình (3)


Khi cô đang lo lắng thấp thỏm, ông nở nụ cười và nói:
Nếu cháu đã không ghét ông thì cứ tiếp tục làm cháu gái của ông nhé?


Cô kin8h ngạc:
Chẳng lẽ... ông không trách cháu đã chiếm thân xác của Thiên Thiên sao?



Ôi, Thiên Thiên mất đi, đó là số mệnh của nó. C3háu cũng đầu cố tình chiếm thân xác con bé. Hơn nữa, trải qua những tháng ngày này, ông biết cháu là cô gái rất tốt bụng. Vậy thì sao ông 9lại trách châu chứ?


Cái gì? Ông biết r5ồi ạ?


Ừ, hồi đó, khi bố mẹ cháu kết hôn chớp nhoáng, ông nhận thấy có điều gì đó là lạ. Về sau ông phát hiện mẹ cháu đã có thai trước khi kết hôn với ba con bé. Đứa trẻ này không phải là con gái của ba cháu. Nhưng ba cháu vẫn muốn kết hôn với mẹ cháu để có thể có được Tập đoàn Liên thị. Suy cho cùng, người sai cũng không phải là cháu mà là ba cháu.
Nhắc đến chuyện cũ, giọng ông càng run hơn:
Mẹ cháu cũng vì ba cháu... Haizz, nhà họ Phó chúng ta có lỗi với hai mẹ con cháu. Cháu vẫn nhận người ông này là ông đã mừng lắm rồi.

Phó Thiên Thiên băn khoăn hỏi:
Vậy sau này cháu còn có thể làm cháu gái ông không ạ?
Tất nhiên là có rồi.
Ông cụ Phó gật đầu lia lịa:
Sau này cháu chỉ có thể là cháu gái của ông, không ai cướp cháu đi được.

Trái tim cô khẽ run lên.

Nhưng cho dù cháu là Phó Thiên Thiên, thân xác này của cũng không phải là c6háu ruột của ông.


Thật ra ông đã biết chuyện con bé không phải là cháu gái ruột của ông từ lâu rồi.


Đó là vì vợ anh vừa lương thiện vừa ưu tú.
Anh không ngần ngại khen cô.
Cô nhếch mày:
Trước đây em không nhận ra anh dẻo mỏ đến vậy.


Anh nói sự thật mà.

Cô ra hiệu về phía ông cụ Phó. Lúc này ông đang thảo luận chi tiết về lễ cưới của họ với người nhà họ Bùi, bao gồm những điều cần chú ý khi đi đón dâu.
Anh nhướng mày:
Xem ra kết quả rất tuyệt vời.

Cô khẽ thở dài:
Ông là một người rất tốt bụng.

Hiện tại vẻ mặt cô càng ngày càng sinh động, lời nói càng ngày càng nhiều, cảm xúc cũng càng ngày càng phong phú, trông cô càng ngày càng giống một cô gái bình thường. Anh cười đáp:
Thật ra cũng không có vấn đề gì to tát. Hoàng Chiêm đã bị bắt, thủ trưởng Cận gọi đến nhờ anh báo với em một tiếng.

Hoàng Chiêm đã bị bại lộ và sẽ bị bắt giữ, điều này cũng nằm trong dự đoán.

Tại sao ông ấy lại gọi cho anh?
Từ trước đến nay thủ trưởng Cận luôn gọi trực tiếp cho cô. Ông gọi cho anh nhờ chuyển lời như thế này mà không ngại phiền phức sao?
Cuối cùng, nút thắt trong lòng cũng được tháo gỡ, cô nhếch khóe miệng, nhẹ giọng đáp:
Vâng.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, ông bên nhanh chóng bước ra khỏi góc khuất:
Không được, ông còn phải đi bàn bạc với họ về vấn đề nghi thức trong ngày kết hôn. Kết hôn là chuyện lớn, cả đời chỉ có một lần, tuyệt đối không thể để cháu gái ông chịu thiệt thòi.

Cô mỉm cười nhìn theo bóng lưng ông, sau đó cũng đi theo sau ông.

Ông ấy bảo là điện thoại của em tắt máy.

Đúng vậy, điện thoại của cô đã hết pin nên tự động tắt máy.
Xem ra buổi chiều cô phải về quân khu một chuyển. Nhưng hiện tại cô đang ở Bùi Viện, chỉ sợ buổi chiều sẽ không dễ dàng rời đi được, đúng không?
Cô không chấp nhặt anh vấn đề này. Bây giờ, cô đang quan tâm đến một chuyện khác:
Phải rồi, lúc nãy anh gọi điện thoại, em thấy sắc mặt anh rất nặng nề. Có chuyện gì xảy ra hả anh?


Vừa nãy em nói chuyện với ông mà còn có lòng dạ để ý đến anh sao? Xem ra em thật sự rất quan tâm đến anh.

Cô nhíu mày trừng mắt nhìn anh.
Bùi Diệp bèn nói:
Buổi chiều anh đưa em đến quân khu.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên:
Được không?


Tất nhiên là được rồi.
Anh nắm tay cô, trịnh trọng nói:
Cho dù hai ta kết hôn, em cũng không cần phải thay đổi chính mình, cứ làm những gì em muốn. Anh không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ trở thành gánh nặng của em, mà muốn em coi nó là cảng tránh gió khi em thấy mệt mỏi.

Cô nhoẻn miệng cười:
Vâng.

Khi cô đi ra thì nhìn thấy Bùi Diệp đứng cách đó không xa vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Cô đi tới bên cạnh anh, anh đưa tay ra, cô liền đặt tay mình vào tay anh một cách tự nhiên.
Anh nắm chặt tay cô và mỉm cười nhìn cô:
Kết quả thế nào?

Buổi chiều, anh đưa cô rời khỏi Bùi Viện. Bởi vì có anh ra mặt nên người nhà họ Bùi sẽ không nói gì. Ông cụ Phó cũng lấy cớ phải về nhà nghỉ ngơi để cáo lui.

Lúc về đến cổng nhà họ Phó, ông nhìn thấy có người đang đứng chờ trước cổng.

Là Chung Bình Quân.

Thôi chết, ông sực nhớ ra là trưa nay ông đến Bùi Viện ăn cơm. Vì đám cưới của Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp có quá nhiều điều cần suy nghĩ, ông quên không gọi cho hắn. Người giúp việc nhà họ Phó đương nhiên là cũng sẽ không chuẩn bị bữa trưa. Hắn xuất hiện trước cổng nhà họ Phỏ lúc này, không phải là chưa ăn cơm trưa đấy chứ? Ông bông cảm thấy áy náy.

Nhìn thấy ông đang đi tới, hắn lễ phép cất tiếng chào:
Ông Phó ạ.



Cậu Chung à, thật sự xin lỗi cậu, trưa nay tôi không ăn cơm ở nhà, lại quên không nói với cậu một tiếng. Không phải là cậu vẫn chưa ăn cơm trưa chứ?


Hắn lắc đầu:
Không ạ, trưa nay cháu ăn cơm ở bên ngoài. Nhưng cháu chợt nhớ ra là chưa gọi cho ông nên cháu đến đây để xin lỗi ông.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.