• 453

Chương 883: Phiên ngoại 3


Một người chậm rãi bước xuống xe. Người đó mặc áo sơ mi đen, quần tây màu đen, đi đôi giày da màu đen, miệng ngậm một điếu thuốc.

Đ8ó chính là Phùng Uy, tên tội phạm nổi tiếng nhất đang bị truy nã gắt gao ở nước Z gần đây.

Điều thuốc trong miệng hắn lập lòe như 3vì sao phát sáng trong nhà xưởng tối om.
Tuy nhiên cuối cùng hắn cũng quý trọng tính mạng, hắn ném mẩu thuốc lá xuống đất rồi lấy chân dụi tắt.
Bấy giờ đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm. Trong số bọn chúng có rất nhiều tên nghiện thuốc lá, nhưng vì sự đặc thù của nơi này nên bọn chúng không dám hút. Nếu muốn hút thì phải ra chỗ cách xa bờ tường nhà máy mười mét.
Thử nghĩ mà xem, nơi này tương đương với một quả mìn sẽ nổ bất cứ lúc nào. Bọn chúng cũng chẳng khác nào đang giẫm lên mìn, ai lại rảnh rỗi đi châm mìn dưới chân mình chứ?
Sau khi dụi tắt thuốc, Phùng Uy sốt ruột nhìn người trước mặt, sau đó liếc nhìn về phía mười mấy người bị trói lại cùng một chỗ:
Sao lần này ít người thế? Còn không bằng một nửa lần trước.

Người trước mặt hắn vội vàng giải thích:
Anh Uy à, anh cũng biết gần đây cảnh sát và quân đội điều tra gắt gao, nguồn cung khan hiếm, chúng tôi có thể lấy được bấy nhiêu hàng đã không dễ dàng gì. Nhưng anh Uy này, anh xem cho kỹ, tuy số lượng hàng lần này không nhiều, nhưng chất lượng đều cực kỳ tốt.

Trước lời giới thiệu của người nọ, hắn đưa mắt nhìn những người bị trói.
Phùng Uy liếc xéo hắn ta, không nói gì mà phất tay với người phía sau. Một tên thuộc hạ của hắn liền xách va li tiền đi tới, đưa cho người nọ.
Người nọ mở va li tiền ra thì thấy đây đúng là số tiền bọn họ đã thỏa thuận từ trước. Hắn ta vui sướng ra mặt:
Cảm ơn anh ấy, cảm anh anh!


Không cần nhiều lời, lần sau nhớ phải giao đúng số lượng yêu cầu, nếu không được thì cũng phải đạt được chất lượng như ngày hôm nay. Nếu không, lần sau sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.

Hắn còn chưa nói hết từ
thật đấy
thì chợt không ngửi thấy mùi gì nữa, bèn nhăn mày. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã đau điếng, cánh tay bị bỏ quặt ra sau.
Một cô gái bóp cổ hắn, cô kia bẻ cánh tay hắn khiến hắn nhất thời không thể động đậy.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc trước biến cố bất ngờ này.
Những kẻ bên trong nhà máy vốn định tấn công người phụ nữ kia, nhưng khi nghe thấy tiếng 9người đi vào, bọn chúng liền nhìn về phía chiếc xe. Lúc nhìn thấy Phùng Uy hút thuốc, sắc mặt bọn chúng đều thay đổi.
Một tên đứng6 gần hắn nhất tốt bụng nhắc nhở.
Anh Uy, đây là nhà máy sản xuất pháo hoa, bên trong vẫn còn rất nhiều pháo hoa và thuốc pháo, không cẩn 5thận sẽ bắt lửa. Đến lúc đó, không riêng gì chúng tôi, chỉ sợ anh cũng phải bỏ mạng ở đây. Anh Uy à, có thể phiên anh tắt thuốc không?

Phùng Uy cau mày, bực bội nhìn người vừa nhắc nhở mình.
Hắn liền ngồi xổm ở đó, kiên nhẫn đợi họ.
Khi họ mở mắt ra, hắn mỉm cười ghé sát mặt họ, đưa mũi lại gần cần cổ của họ và khẽ ngửi.

Ừ, thơm.

Mặc dù ánh đèn lờ mờ nhưng hắn vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt họ, đặc biệt là hai cô gái có vẻ ngoài rất giống nhau, hình như là hai chị em. Hai người họ đều rất ưa nhìn, tuy đang nhắm mắt nhưng vẻ ngoài xinh đẹp đó khiến người ta vừa nhìn thấy đã nhộn nhạo trong lòng.
Có điều họ mặc quần dài và áo khoác rất kín đáo nên không nhìn thấy được chân tay mảnh khảnh.
Ăn mặc kín như vậy cũng tốt, điều đó chứng tỏ họ vẫn chưa bị
qua tay
.
Phùng Uy nhướng mày, mỉm cười và gật đầu.

Được đấy, chất lượng hàng lần này đúng là không tồi.

Người nọ trơ tráo định cò kè mặc cả với hắn:
Anh Uy, anh xem, gần đây chúng tôi rất khó khăn, bị bên quân đội và cảnh sát truy đuổi gắt gao. Hơn nữa chúng tôi đã có hai người anh em bị tóm trong quá trình tìm
hàng. Vì vậy, mặc dù số lượng
hàng
lần này không đủ yêu cầu của anh, nhưng nể tình chất lượng
hàng
, số tiền giao dịch của chúng ta có thể theo như con số ban đầu không?


Anh cứ yên tâm đi.
Người nọ lập tức vẫy tay với đám đàn em phía sau:
Được rồi, còn không mau đưa hàng lên xe của anh Uy?

Phùng Uy mỉm cười đi đến chỗ hai chị em kia rồi nhìn khuôn mặt của họ với vẻ hứng thú, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, định chạm vào mặt một người trong số họ.
Tuy nhiên, cô gái đột nhiên quay mặt sang một bên, lông mi của cô ấy khẽ rung, như thể sắp tỉnh lại. Phùng Uy nhếch mày, đưa tay định chạm vào mặt cô gái còn lại, cô gái ấy đột nhiên cũng chuẩn bị tỉnh lại.
Không ngờ hai chị em trông yếu ớt kia lại nhanh nhẹn như vậy.

Bởi vì bên cạnh đều là người của mình nên Phùng Uy không hoảng sợ, chỉ mỉm cười nói mà không quay đầu lại:
Hai người đẹp, ở đây toàn là người của anh, hai em cho rằng mình sẽ trốn thoát được sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.