• 453

Chương 896: Phiên ngoại 16


Trước khi đến nhà họ Phú, Bùi Diệp đã thăm dò được hắn vừa trở về sau chuyến công tác ở nước ngoài. Lúc này hắn đang ở nhà, ngườ8i giúp việc sang mời sẽ không vồ hụt.

Dặn dò người giúp việc xong, Bùi Diệp trở lại bên cạnh Phó Thiên Thiên với tâm tr3ạng vui vẻ.
Thấy anh tươi cười, cô thấy khó hiểu:
Có chuyện gì mà anh vui vậy?

Bùi Diệp:
Chỉ cần có thể ở bê9n em, lúc nào anh cũng vui.


Cháu biết là ông khỏe, nhưng khám để yên tâm hơn ông ạ. Huống hồ, cháu và Thiên Thiên đều mong ông có thể sống lâu trăm tuổi với bọn cháu.

Ông cụ thở dài, gật đầu:
Được rồi.

Ông cụ Phỏ:
Ơ, còn có ai sắp đến đây sao?

Sao ông không nghe nói nhỉ?
Ánh mắt của hắn khẽ di chuyển:
Anh đã có con rồi sao?


Đương nhiên!
Bùi Diệp nghênh ngang khoác vai Phó Thiên Thiên, tuyên bố ngay trước mặt Chung Bình Quân:
Nói cho anh biết một tin vui, Thiên Thiên đã mang thai, còn là mang thai đôi!


Vậy cứ quyết định như thế nhé ông, lát nữa về cháu sẽ liên lạc với bác sĩ gọi cho ông, và cử tài xế đưa ông đi kiểm tra sức khỏe.


Được!

Thầy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đã cưới nhau ba năm mà tình cảm vẫn mặn nồng 5như ngày đầu, ông cụ Phó rất mừng. Có điều gì vui hơn khi thấy người thân của mình sống hạnh phúc chứ?
Trong ba năm qua, Phó Thiên Thiên mãi không có con, ông cứ lo người nhà họ Bùi sẽ có thành kiến với cô. Bây giờ cuối cùng cô đã có thai, lại còn là thai đôi, quả là song hỷ lâm môn. Hiện giờ chỉ mong chắt của ông mau ra đời để ông ẵm bồng. Giờ ông đã cao tuổi, không biết còn bể chắt được mấy năm nữa,
Mặt hằn hơi đờ ra.
Mang thai!
Mặc dù bây giờ Phó Minh Thanh đã trở nên như thế, nhưng tất cả đều là do ông ta đáng tội. Nếu không phải vì thèm muốn thứ trong tay Phó Thiên Thiên, thì sao ông ta có thể rơi vào kết cục bi thảm như thế này? Đây chính là ác giả ác báo.
Người giúp việc đã dọn xong bữa trưa, ông cụ Phó, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đến phòng ăn chuẩn bị ăn trưa. Vừa ngồi xuống, Phó Thiên Thiên đã định bắt đầu ăn. Bùi Diệp bất chợt nhắc nhở cô:
Chờ đã, chúng ta còn có khách chưa tới.

Bùi Diệp là cháu rể của ông, nhưng người cháu rể này đối xử với ông còn tốt hơn cả con ruột của mình.
Sau khi Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên kết hôn, cả ngày Phỏ Minh Thanh như người mất hồn, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít, mà dù có ở nhà, ông ta cũng không ăn cơm. Một tháng qua, số lần ăn cơm nhà của Phó Minh Thanh chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Mối quan hệ giữa ông cụ Phó và ông ta giống như những người xa lạ, dù bọn họ là ba con ruột.

Gọi như thế không thuận miệng, tôi không gọi được.
Chung Bình Quân lạnh lùng từ chối.
Không thuận miệng? Xưng hô này không thể thuận miệng hơn, thế mà hắn lại không gọi, rõ ràng là còn có điều mong chờ với Phó Thiên Thiên.
Chung Bình Quân nở nụ cười gian tà quen thuộc, phóng khoảng nâng cốc trà lên hướng về Phó Thiên Thiên:
Chúc mừng cô!

Cô còn chưa nâng cốc thì Bùi Diệp ngồi bên cạnh đã nâng cốc lên trước cô, cũng cốc với hắn:
Cảm ơn anh Chung đã chúc mừng, chúng tôi nhất định sẽ cực kì hạnh phúc!

Đột nhiên có một luồng hơi thở mập mờ chảy xuôi giữa Chung Bình Quân và Phó Thiên Thiên, khiến người ta có ảo giác hai người dường như mới là một đối.
Bùi Diệp lập tức đen mặt.
Phó Thiên Thiên:
...

Nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng, tự dưng tỏ tình với c6ô làm gì, nhưng mà cầu này nghe vui đấy.
Tiếc là còn lâu hắn mới có được cơ hội đó.
Bùi Diệp cười khẩy:
Nếu anh không xưng hô như thể được thì còn có một xưng hô khác.

Trong ba năm qua, bụng của Phó Thiên Thiên mãi không có động tĩnh gì nên hắn mới nghĩ mình còn có hi vọng, nhưng bây giờ cô đã mang thai rồi.
Người như Phó Thiên Thiên, nếu cô không muốn mang thai thì không ai ép được cô. Điều này chứng tỏ là cô chấp nhận Bùi Diệp. Ba năm qua hắn luôn lừa mình dối người, bây giờ mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Hằn... cũng nên từ bỏ rồi.
Đây không phải dự tính ban đầu của anh khi mời hắn đến đây.

Anh Chung, bây giờ Thiên Thiên là vợ của tôi, xin anh hãy gọi cô ấy là chị Bùi.


Xưng hô gì?


Mẹ của con Bùi Diệp.
Bùi Diệp cười tít mắt cho hắn câu trả lời.
Phó Thiên Thiên cũng khó hiểu.
Cô vừa nghĩ thế thì một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng ăn. Chung Bình Quân thong dong đi vào. Khi thấy Phó Thiên Thiên cũng ở trong nhà ăn, hắn nở nụ cười vui vẻ.
Nghĩ tới đây, ông cụ Phó thở dài nặng nề. Hiểu được tâm tư của ông, Bùi Diệp bèn mỉm cười đi tới, vỗ nhẹ vào vai ông:
Ông à, hôm nào cháu sẽ cho bác sĩ đến khám tổng quát cho ông nhé.


Ông rất khỏe, tự dưng khám làm gì?


Cô Phỏ, cô đã về rồi?

Phó Thiên Thiên thờ ơ trả lời:
Ừ.

Chung Bình Quản thu cốc về với vẻ ghét bỏ, không uống.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Chung Bình Quân, trong lòng Bùi Diệp vô cùng dễ chịu.
Ha ha, tiếp theo sẽ là Thị trưởng Tần.

Giải quyết xong Chung Bình Quân, tâm trạng của Bùi Diệp rất vui nên lúc nhìn hắn, anh cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.