• 360

Chương 895: Phiên ngoại 15


Cô bé này chỉ mới 4 5tuổi, vậy mà người nhà của cô bé lại bỏ cô bé một mình ở bãi đỗ xe.

Cô bé nói lí nhí:
Ba mẹ em đều nhập viện cả, ông b8à em đang chăm sóc họ. Ở trên phòng bệnh chán quá nên em xuống đây tìm đồ chơi.


Thiên Thiên, em nói xem, nếu anh nói chuyện này cho ông bà và ba mẹ biết, em nghĩ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Thật ra cô cảm thấy việc làm vừa rồi của mình không hề sai, làm đầy tớ của dân không phải là phục vụ cho dân sao? Thấy có người gặp nguy phải dũng cảm lao ra cứu giúp không phải sao? Nếu không, e rằng thế giới đã loạn từ lâu rồi.
Sau khi cảm giác lương tâm cắn rứt qua đi, Phó Thiên Thiên nhanh chóng cảm thấy tràn đầy tự tin.
Bùi Diệp, anh không đi sao?

Cô giả vờ không nhìn vào mắt anh, định đi luôn.
Nhưng mới đi được một bước, cô cảm thấy lực nằm trên cổ tay cô càng siết chặt hơn.
Cô sợ sẽ bị bắt ở nhà dưỡng thai.
Kết quả đó hoàn toàn không cần nghĩ đến.
Cơm trưa đều được chế biến theo khẩu vị của phụ nữ có thai, nhờ biết được rằng phụ nữ mang thai trong giai đoạn đầu sẽ không thấy ngon miệng, vì vậy đồ ăn về cơ bản đều là món chay. Ông vừa căn dặn nhà bếp làm đồ ăn cẩn thận, vừa chờ hai người họ đến.
Khi người giúp việc nói rằng Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đã đến nhà họ Phỏ, ông liền vội đi ra đón.
Phó 6Thiên Thiên không yên tâm để cô bé trở lại phòng bệnh một mình. Cô muốn đưa cô bé đi nhưng lại bị Bùi Diệp giữ lại. Cuối cùng, anh đã cử một vệ sĩ 5đưa cô bé về.
Đến khi cô bé đi vào thang máy, cô mới thôi nhìn.
Bùi Diệp thu hết phản ứng của cô vào mắt.
Ha, bây giờ cô biết cãi chày cãi cối rồi, khá lắm.
Cô chưa từng có cảm giác muốn sống như bây giờ.
Dỗ, hay là không dễ đây?
Cô thật sự muốn đưa cô bé về, như thế thì không cần phải đối mặt với Bùi Diệp.
Anh đang rất tức giận, dù không nhìn anh nhưng cô vẫn biết lúc này anh đang nổi trận lôi đình vì vừa rồi cô đã không màng đến tính mạng của bản thân mà lao ra cứu cô bé kia.
Sau khi kế hoạch đưa bé gái về bên người thân để kéo dài thời gian phá sản, Phó Thiên Thiên chỉ có thể đánh liều quay đầu đối mặt với Bùi Diệp.
Cô cười ha ha:
Bây giờ đã không còn sớm, chúng ta nên về nhà họ Phó thôi!

Cuối cùng, anh coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, kéo cô về lại xe, bảo Sở Hành lái đến nhà họ Phó.
Biết Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp sắp về ăn cơm, ông cụ Phó đã cho nhà bếp chuẩn bị bữa cơm phong phú.
Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ có quyết định giống cô.
Anh thở dài, trìu mến nắm chặt tay cô:
Thiên Thiên của anh quá tốt bụng, cũng vì thế mà anh càng ngày càng yêu em hơn. Tuy nhiên anh rất ích kỉ, mặc dù anh đồng ý để em cứu người, nhưng đó phải là lúc em không gặp nguy hiểm. Nếu việc đó gây nguy hiểm đến tính mạng của em, bất luận là mạng của ai, anh cũng không quan tâm!

Phó Thiên Thiên co giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nhận ra mình không thể phản bác.
Cô rất muốn an ủi Bùi Diệp, nói cho anh biết rằng sau này cô sẽ không làm chuyện nguy hiểm như hôm nay, nhưng cô không chắc, vì ngay cả cô cũng không tin tưởng chính mình. Chỉ cần gặp những chuyện tương tự, cô biết chắc rằng cô vẫn sẽ như vừa rồi, dũng cảm lao ra không hề do dự. Bản tính và trách nhiệm của cô khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh sầm mặt nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô:
Thiên Thiên, em không có gì muốn nói với anh ư?

Sự tự tin của cô lập tức tan biến.

Ừ phải rồi, bây giờ em không làm nhiệm vụ.

Phó Thiên Thiên gật đầu lia lịa:
Đúng đúng đúng!

Cô và cô bé cùng đi đến chỗ chiếc xe. Cô bé bấm nút trên chìa khóa xe, cửa xe mở ra, cô bé lấy một con cá 9heo đồ chơi ra khỏi xe rồi đóng cửa xe lại.
Động tác của cô bé rất lưu loát, chứng tỏ cô bé đã làm điều này không chỉ một lần.
Phó Thiên Thiên cau mày:
Xe của nhà em ở đâu?

Cô3 bé chỉ về một hướng:
ở kia ạ.

Vừa nhìn thấy ông cụ, không đợi ông hỏi về kết quả khám thai, Bùi Diệp đã lên tiếng trước:
Ông nội, sau khi khám thai, tất cả đều bình thường. Hơn nữa, Thiên Thiên còn mang thai đôi ạ.

Mang thai đôi, đó là chuyện vui lớn đấy. Mau, dìu Thiên Thiên vào nhà, cẩn thận!
Phó Thiên Thiên:
..
Một đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng như cô, bây giờ đã trở thành bảo vật quốc gia rồi ư?
Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, kẻ thù của cô sẽ cười cô chết mất.
Phó Thiên Thiên lộ vẻ mặt lúng túng:
Vừa rồi... vừa rồi là em nhất thời kích động, với lại nếu em không lao ra cứu cô bé kia, e rằng cô bé đã mất mạng. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn trong khi rõ ràng anh có thể cứu người sao?

Bùi Diệp im lặng.
Cô ho nhẹ:
Em nên nói gì bây giờ?


Trước đó em đã hứa với anh là sẽ không làm chuyện nguy hiểm, nhưng vừa rồi em đã làm gì?

Cô là một người ngay thẳng, sẽ không thề thốt chuyện mà mình không làm được.
Hiểu rõ tính cách của cô, Bùi Diệp cũng không ép cô phải thế để tránh làm cô khó xử.
Trước đó Bùi Diệp nói với cô là phải chú ý an toàn, nhưng lúc ấy cô hứa với anh là khi làm nhiệm vụ, chứ không phải trong cuộc sống. Bây giờ cô đâu có làm nhiệm vụ, đương nhiên là không ở trong phạm vi lời hứa với anh rồi.
Cô đã có lại tự tin! Lúc hát cằm cũng kiêu ngạo hơn.
Cô vắt óc suy nghĩ:
À, trước đây em hứa với anh là sẽ không nhận nhiệm vụ nguy hiểm. Bây giờ vẫn chưa làm nhiệm vụ mà, tự nhiên anh nhắc đến chuyện này làm gì?

Đúng, nhiệm vụ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.