Chương 894: Phiên ngoại 14
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1053 chữ
- 2022-02-18 04:32:51
Thật... thật ư?
Phó Thiên Thiên hiếm khi nói lắp bắp.
Đúng vậy.
Nhân viên y tế cười nói:
Hai người đưa kết quả siêu âm cho bác 8sĩ xem, bác sĩ sẽ giải thích cặn kẽ cho hai người, đồng thời dặn dò một số biện pháp phòng ngừa sau khi mang thai.
Bùi Diệp và Phó3 Thiên Thiên nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên sự vui mừng, họ đi ra khỏi phòng siêu âm đến phòng khám tìm bác sĩ.
Bùi Diệp ho nhẹ một tiếng:
Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ có điều là mọi người phải chuẩn bị tâm lý.
Diệp, cháu đừng có dọa bà nhé, mau nói cho bà biết, rốt cuộc là có chuyện gì?
Bà cụ đã sợ đến nỗi sắp ngất tới nơi.
Bác sĩ nói là Thiên Thiên... mang thai đồi ạ!
Vừa rồi cô còn đứng bên cạnh anh mà, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Anh dáo dác nhìn quanh.
Cuối cùng cũng thấy cô đang đứng ở bên đường trong bãi đỗ xe.
Đương nhiên là không sao rồi ạ, chỉ có điều...
Anh cố ý kéo dài âm cuối khiến bà cụ Bùi bắt đầu lo lắng.
Có điều cái gì?
Bà cụ sốt ruột hỏi.
Ra khỏi phòng khám, hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm bệnh viện. Chưa kịp đi đến cạnh xe, các trưởng bối trong nhà họ Bùi đã gọi điện tới hỏi Bùi Diệp về kết quả khám thai.
Anh vừa đi vừa bắt máy.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng của bà cụ Bùi:
Diệp à, sao rồi cháu? Kết quả khám thai thế nào? Không sao chứ?
Cháu không lừa bà chứ?
Đương nhiên là không rồi ạ, đã bao giờ cháu lừa bà chưa?
Bà cụ Bùi nói liên thoắng:
Tốt quá tốt quá! Đây chính là chuyện vui lớn của nhà họ Bùi ta, hai đứa đứng ở ngoài lâu, khám thai xong thì mau về nhà đi.
Phó Thiên Thiên lắc đầu, sau đó cúi đầu kiểm tra tình trạng của bé gái:
Em có sao không?
Cô bé run lẩy bẩy trong lòng cô:
Em không sao ạ.
Thấy họ đều bình an vô sự, chủ của chiếc ô tô kia nói thầm trong bụng, vừa tự nhủ mình xui xẻo, vừa đi đến chỗ bọn họ.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Đúng mười giây sau, giọng nói kích động của bà mới vang lên lần nữa.
Cháu nói thật chứ Diệp? Thiên Thiên... mang thai đôi?
Vâng ạ, bác sĩ đã nói thế
Anh cười đáp.
E rằng không được bà ạ.
Bà cụ Bùi lên giọng:
Bây giờ Thiên Thiên đang mang thai đôi, lại còn mới mang thai ba tháng đầu, rất nguy hiểm! Cháu không nên đưa con bé đi đầu. Hai đứa về nhà ngay cho bà, quyết định vậy nhé!
Thật sự là không được mà bà!
Bùi Diệp thành thật trả lời:
Trước khi bạn cháu đến bệnh viện, nhà họ Phó đã gọi điện đến, ông nội muốn bọn cháu về nhà ăn cơm trưa.
Bà cụ Bùi ngẫm nghĩ một lúc.
Anh vừa định gọi cô thì ngay sau đó có một cảnh tượng xuất hiện trước mắt anh, khiến máu huyết trong người anh suýt thì ngưng chảy.
Một chiếc ô tô lao nhanh về phía cô. Ở giữa đường, có một đứa bé chẳng biết xuất hiện từ khi nào, cô lao về phía cô bé, ôm cô bé lăn một vòng dưới đất, góc áo cô vượt qua đầu xe một cách nguy hiểm, ôm cô bé lăn đến nơi an toàn trước khi chiếc xe đâm vào cô bé.
Tài xế ô tô đang gọi điện thoại, không để ý tình trạng của xe trong bãi đỗ. Thấy có bóng người lướt qua đầu xe mình thì hoảng hồn phanh xe lại
Bởi vì biế9t Phó Thiên Thiên mang thai sinh đôi, Bùi Diệp càng cẩn thận với cô. Đến phòng khám, anh thận trọng đầu cô ngồi xuống rồi đưa kết quả siêu 6âm và bệnh án cho bác sĩ.
Sau khi xem qua kết quả siêu âm, bác sĩ ngẩng đầu nhìn Phó Thiên Thiên.
Chị Bùi, chúc mừng chị, 5chị thật sự đã mang thai đôi.
Nghe bác sĩ xác nhận xong, cả hai đều hết sức vui mừng.
Có điều, khi nghe bác sĩ nói mang thai đội sẽ vất vả hơn mang thai đơn, Bùi Diệp nhíu mày.
Sau đó, bác sĩ nói với anh và Phó Thiên Thiên những điều cần chú ý khi mang thai, đặc biệt là không được có những động tác
hòa hợp
trên giường. Nghe đến đây, mặt Bùi Diệp hơi lúng túng, nhưng anh đều ghi nhớ toàn bộ những gì bác sĩ đã dặn.
Được rồi, ông nội của Thiên Thiên cũng nhớ cháu gái, vậy hai đứa đến nhà họ Phó đi. Nhở là sau khi ra khỏi nhà họ Phó, cháu phải đưa Thiên Thiên về nhà ngay, không được đi đầu hết đấy nhé!
Vâng, thưa hoàng thái hậu.
Đừng có huyên thuyên, nếu cháu dám không đưa Thiên Thiên về thẳng nhà, sau này bà sẽ cho hai đứa ngủ riêng!
Anh ta sợ đến nỗi run rẩy bước xuống xe.
Một bóng người lao nhanh đến trước mặt anh ta và chạy sang phía bên kia đầu xe, sau đó anh ta nhìn thấy bóng dáng đó đang đỡ một cô gái trẻ và một bé gái lên.
Sau khi đỡ Phó Thiên Thiên lên, Bùi Diệp chỉ lo lắng cho cô, bèn nằm cánh tay cô kiểm tra:
Em có bị va trúng đầu không, có bị thương không?
Cháu không dám, không dám ạ.
Hoàng thái hậu nhà anh thật độc ác. Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang mỉm cười với Phó Thiên Thiên đang đứng bên cạnh:
Thiên Thiên, vừa rồi bà nội gọi điện cho anh...
Anh đột nhiên im bặt.
Cô đâu rồi?
Mọi người không sao chứ?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn anh ta. Trước ánh mắt sắc bén của cô, anh ta chột dạ.
Chiếc xe trong tay anh như một con hổ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào. Không tập trung khi lái xe, anh có xứng đáng là người cầm lái không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.