• 453

Chương 898: Phiên ngoại 18


Những cô khác hùa theo:
Đúng vậy, anh Chung, bây giờ anh còn chưa hiểu rõ chúng tôi đã đuổi chúng tôi đi, như vậy không tốt đâu8.



Ai bảo các cô tới đây? Các cô muốn tìm ai!



Anh Chung, hay là anh suy nghĩ lại đi, mấy chị em chúng tôi sẽ3 có người hợp với anh mà.

Cô gái này không hiểu tiếng người sao?
Trước kia hẳn là một sát thủ giết người không chớp mắt, người chết dưới tay hắn nhiều vô kể. Bây giờ cô gái không biết sống chết này lại nói với hắn là hắn sẽ không giết cô ta.
Chung Bình Quân lạnh lùng nhìn cô gái rồi mở ngăn kéo lấy khẩu súng vừa rồi ra, mở chốt an toàn rồi chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, chĩa họng súng đen ngòm vào thái dương cô ta:
Tôi đếm đến 10, cô lập tức rời khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ giết cô!

Cô gái thản nhiên nói:
Anh cầm súng chĩa vào tôi chẳng qua là muốn ép tôi rời đi. Nhưng bây giờ tôi không muốn về nhà.

Chung Bình Quân cau mày lại, thu súng về:
Cô bỏ nhà ra đi? Nhà tôi không chứa chấp người bỏ nhà ra đi. Cút ngay ra ngoài, nếu không tôi sợ tôi sẽ không kìm được mà giết cô thật đấy.

Khóe mắt hằn lóe lên vẻ chết chóc.
Những cô gái này cứ như là biết trước kết quả vậy. Cô ta bình tĩnh nhìn hắn, còn hỏi một câu:
Sao anh không đếm tiếp?


Cô không sợ chết ư?
Hắn nheo mắt, lòng dấy lên sự cảnh giác.
Phụ nữ bình thường bị chĩa súng vào đầu không thể thờ ơ và bình tĩnh như thế này. Cô ta thật sự không sợ chết, hay là...
Cô gái không nói gì, tiếp tục nhập hớp rượu với vẻ mặt hưởng thụ.
Chung Bình Quân chau mày lại, trầm giọng đếm:
10, 9, 8... 3,2..

Cô gái quá sức bình tĩnh, Chung Bình Quân cảng đếm thì càng chột dạ. Lúc đếm tới
2
, số
1
mãi không thốt ra.
Mấy năm qua hắn không hề có ý định giết người, lại thêm thỏa thuận giữa hắn và Phó Thiên Thiên. Nhưng hắn thực hiện đúng quy tắc trong suốt những năm qua không có nghĩa là hắn thật sự là người lương thiện.
Hẳn khát máu và thích giết chóc tận xương tủy.
Cô gái nhếch môi:
Tôi cũng chẳng muốn đầu, nhưng bây giờ chỉ cần tôi ra ngoài là sẽ bị người nhà tôi bắt về. Tôi không muốn bị bắt về.

Hẳn hừ mũi rồi cất5 sủng đi.

Ha, đúng là một lũ nhát chết!

Bên tai hắn chợt vang lên tiếng cười khẽ.
Cô gái ngồi bên cửa sổ như không nhìn thấy sát khí trên người Chung Bình Quân.

Sợ, đương nhiên là tôi sợ chứ, nhưng tôi nghĩ anh sẽ là không giết tôi.
Cô gái nhíu mày nhìn hắn, cố ý bưng ly rượu hẳn đã uống lên, rót rượu rồi nhấp một ngụm, khen ngợi:
Rượu này ngon đấy!

Chung Bình Quân:
...


Dù người nhà của cô làm gì thì cũng vì muốn tốt cho cô. Tôi khuyên cô nên nghe theo họ.

Cô gái ai oán nhìn hắn:
Bọn họ muốn tôi kết hôn với người tôi không yêu. Tôi không muốn trở thành một con chim hoàng yến, nếu bị nhốt, tôi sẽ không thể làm cảnh sát được.

Nghe thấy hai từ
cảnh sát
, Chung Bình Quân khẽ nhếch mày.
Hắn nhíu mày quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng cười thì thấy một cô gái đang ngồi trước cửa sổ nơi hắn đang uống rượu trước đó, cười khúc khích với hắn.
Hắn có ấn tượng với cô gái này, sau khi mấy cô kia đi vào, cô gái này đã chiếm vị trí kia. Bây giờ họ đi rồi mà cô ta vẫn ngồi ở đó.

Mấy chị em của cô đã đi rồi, sao cô còn chưa đi?
Chung Bình Quân nheo đôi mắt nguy hiểm lại:
Không sợ tội giết cô à?


Ha!
Chung Bình Quân cười khẩy một tiếng rồi giảng một thứ lên mặt bàn:
Các cô không đi cũ9ng được, nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Tôi đếm đến 10, nếu các cô còn không đi...

Dứt lời, hắn bắt đầu sầm 6mặt đếm: 1, 2, 3...

Khi hắn đếm tới 5, trong phòng khách đã không còn bóng dáng cô gái nào.
Mặc dù cảnh sát và quân nhân khác nhau về bản chất nhưng có một số thứ vẫn giống nhau, đó là huấn luyện.
Muốn trở thành một cảnh sát và quân nhân đạt chuẩn thì phải có vóc dáng khỏe mạnh. Khi rèn luyện thân thể và khí phách, cường độ không phải là cường độ mà người bình thường có thể chịu được.
Đương nhiên, Phó Thiên Thiên là trâu bò, không giống.
Hắn phải tuân thủ luật pháp của đất nước này, càng không được cố ý giết người.
Nếu hắn giết cô gái này thì đồng nghĩa với việc vi phạm thỏa thuận với Phó Thiên Thiên. Cô sẽ lập tức bất chấp tình cảm giữa bọn họ mà bắt hắn về chịu tội, thậm chí là có thể giết hắn.
Hắn không thể phạm sai lầm.

Cô muốn làm cảnh sát?

Cô gái bất mãn nói:
Sao? Hình như anh rất coi thường tôi?


Trông cô bây giờ, nhìn sao cũng không giống cảnh sát. Tôi khuyên cô vẫn nên nghe theo ý của ba mẹ cô thì hơn. Huống hồ...
Chung Bình Quân nói với giọng giễu cợt:
Dù cô có làm cảnh sát thật đi nữa, e rằng cũng không kiên trì nổi.

Cô gái bị Chung Bình Quân chọc giận:
Anh coi thường tôi! Tô Mễ tôi thề, nhất định tôi sẽ trở thành một cảnh sát ưu tú được người người ngưỡng mộ cho anh xem!


Người tự tin như thế này thật đúng là hiếm thấy.

Chung Bình Quân nhìn Tô Mễ rồi đi lên lầu, nói câu tiếp theo với giọng đều đều:
Cô chỉ được đi lại trong phòng khách, không được lên đây. Sáng sớm mai cô phải đi, đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu sáng mai tôi còn nhìn thấy cô, đừng trách tôi không khách sáo!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.