• 453

Chương 899: Phiên ngoại 19


Điều này thật kỳ lạ.

Sau khi cúp máy, Bùi Diệp gọi cho Hà Minh để xác nhận.
Hà Minh nói rằng đúng là anh t8a chỉ bố trí năm người. Sau đó anh ta gọi riêng cho từng người và chắc chắn rằng họ đều đã chạy ra khỏi nhà họ Chung, ngư3ời phụ nữ ở lại đó không phải là người mà anh ta sắp
xếp.
Xuống tới nơi, hắn liếc nhìn phòng khách, trong phòng không có một bóng người. Lúc này căn phòng vốn bừa bãi lộn xộn đã được quét dọn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Hắn đi vào phòng ăn.

Không có gì, công ty có việc ấy mà.


Có nghiêm trọng không anh?

Anh cười dịu dàng và bước tới lấy quyển sách đi, lại rút bớt hai trong số ba chiếc gối đầu kê sau lưng cô. Khi thấy cô đã ngủ say, anh mới đắp chăn cho cô.
Sau đó, anh thay đồ ngủ, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Phó Thiên Thiên chạm vào mái tóc anh buộc cho cô và mỉm cười.

Anh buộc còn đẹp hơn em.

Có một sự thật mà anh buộc phải thừa nhận là cô đối xử hơi khác với Chung Bình Quân. Tuy đó không phải là tình yêu nhưng anh vẫn để tâm chuyện này.
Giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết thật sự, anh vẫn luôn tin tưởng điều đó. Cô coi Chung Bình Quân là bạn, nhưng trong lòng hắn lại không muốn như vậy.
Người phụ nữ ở kia trà trộn vào nhà họ Chung để9 làm gì? Rốt cuộc cô ta là ai?
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Diệp trở nên khó coi.
Da đầu anh căng chặt.
Nếu để có biết chuyện anh sắp xếp người đến nhà họ Chung, hơn nữa còn có một kẻ khả nghi trà trộn vào, e rằng cô sẽ không vui.
Những ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc mềm mại, cảm nhận mái tóc cô khô dần, mượt mà như tơ khiến anh thích mê.
Sau khi sấy khô tóc, anh buộc gọn mái tóc cô thành kiểu đuôi ngựa một cách lưu loát, thuần thục. Trải qua ba năm rèn luyện, trình độ buộc tóc đuôi ngựa của anh có thể nói là đạt đến đỉnh cao, tóc chải rất mượt mà, lại không bị siết chặt.
Cô ta đúng là tự cho mình là thông minh.
Hắn không thèm liếc những thứ trong thùng rác, cứ thể rời khỏi biệt thự.
Người nào mà to gan nh6ư vậy, dám mượn danh nghĩa của anh?
Phó Thiên Thiên tắm xong và đi ra thì nhìn thấy anh sắc mặt tối sầm. Cô vừa l5au tóc vừa hỏi:
Sao vậy anh, xảy ra chuyện gì à?

Xem ra cô gái đó đã đi.
Chung Bình Quân nhìn quanh một lượt, nhà hắn đã lâu không được sạch sẽ như thế này.
Cô đã là vợ của anh, hơn nữa còn đang nằm trong vòng tay anh, trong bụng cô đang mang đứa con của anh, anh chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình tốt đẹp như thế này.
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô và nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Cô là người phụ nữ thô kệch, làm việc gì cũng chỉ chú trọng tốc độ, chỉ muốn làm cho xong chứ không quá mức tỉ mỉ. Đối với việc buộc tóc, cô cũng chỉ buộc sao để không vướng víu là được, không quan tâm đến xấu đẹp.
Bùi Diệp nghiêng người ghé sát mặt cô, cười nói:
Anh làm tốt như vậy thì nên có thưởng chứ nhỉ?
Trước ánh mắt nóng bỏng của anh, cô nhếch khóe miệng, ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh thấp xuống rồi hôn anh.
Sau khi tắm xong, cơ thể anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Trong phòng ngủ, cô ngủ thiếp đi trong lúc nằm trên giường đọc sách.
Cô không đắp chăn, quyển sách thì để trên gối đầu.
Nhìn bữa sáng trên bàn, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, bỗng cầm cốc sữa và bộ đồ ăn vứt hết vào thùng rác.
Cô ta tưởng như vậy là trả ơn sao? Từ trước đến nay hắn không bao giờ muốn có người biết ơn mình, lại càng không chấp nhận sự cảm kích của bất cứ ai.
Bác sĩ ở bệnh viện đã dặn rằng hiện tại cô đang mang thai, nếu phụ nữ bị cảm trong thời kỳ mang thai thì không được uống thuốc để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Phó Thiên Thiên có thói quen xấu đó là thích để tóc khô tự nhiên, không thích dùng máy sấy để sấy tóc, vì cô cảm thấy như thế thật lãng phí thời gian.
Đương nhiên là anh không thể nuông chiều thói quen xấu này của cô. Sau khi kết hôn, hai người sống chung một nhà, chỉ cần cố gội đầu thì anh sẽ phụ trách việc sấy tóc cho cô.
Kết thúc nụ hôn, trong mắt anh có nỗi oán hận thầm kín,
Cô đang mang thai nên anh không thể
làm ăn
gì, cho dù bị cô hồn đến mức khó chịu cả người, anh cũng chỉ có thể lao vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Chung Bình Quân nhận được điện thoại từ công ty. Hắn đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa từ trên lầu đi xuống, ngửi thấy mùi thơm phức của bữa sáng trong phòng ăn, hắn khẽ nhíu mày.
Một chiếc lồng bàn đậy trên bàn ăn, bên trong là bữa sáng thịnh soạn. Trên bàn còn có một tờ giấy với nét chữ thanh tủ:
Cảm ơn anh Chung đã cho ở lại. Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa cho anh vì nhà anh quá bừa bộn và bẩn. Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng. Tạm biệt.
Ký tên: Tô Mễ.

Anh cầm lấy khăn lau tóc cho cô:
Chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi.

Anh lau khô một nửa tóc cho cô, sau đó lại lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô.
Khi hắn chuẩn bị lái xe ra ngoài, cánh cổng biệt thự tự động mở ra. Hắn nhìn thấy một người đang đứng ngoài cổng biệt thự nhà mình, dường như đã đợi hắn rất lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.