Chương 905: Phiên ngoại 25
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1135 chữ
- 2022-02-18 04:38:19
Phó Thiên Thiên hoàn toàn không ngờ Bùi Diệp lại gọi cho Trịnh Tiên, và anh ta còn ngốc đến mức nói hết sự thật với anh.
Lần này cô không thể 8che giấu được nữa.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được khi cô quay đầu về phía anh, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắ3t sâu kín.
Anh khịt mũi:
Chính vì sợ bà và mẹ biết, nên em mới cố ý nói dối?
Em không muốn nằm nhà dưỡng thai.
Cô nói thẳng:
Vì vậy, anh sẽ không nói với bà và mẹ chuyện này chứ?
Rốt cuộc em không nói ra chuyện mình đã làm điều nguy hiểm ở bên ngoài là vì sợ bị nhốt ở nhà dưỡng thai sao?
Cô có tín ngưỡng và nguyên tắc của mình, khi tín ngưỡng mâu thuẫn với gia đình, cô sẽ không do dự mà lựa chọn tín ngưỡng. Còn anh chỉ là một sự ràng buộc nhỏ trong tín ngưỡng của cô. Chỉ cần cô có thể nhớ đến anh và dành cho anh một vị trí trong lòng là đủ rồi.
Anh tung hoành trên chốn thương trường đã nhiều năm, chưa bao giờ sợ hãi điều gì, nhưng sau khi gặp cô, anh sợ nhất là mình chưa làm tốt mặt nào đó, khiến cô có suy nghĩ muốn rời đi.
Ơ, anh không giận à?
Cô ngạc nhiên.
Có điều gì đó sai sai thì phải? Ban nãy còn rất cảm tính, kịch bản thay đổi hơi nhanh.
Vừa rồi em phân trần một cách hùng hồn như thế là muốn nói với anh điều gì?
Cô nhíu mày, đáp:
Em muốn nói rằng em sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình. Anh là người đàn ông của em, tại sao lại hẹp hòi với em như vậy?
Anh chậm rãi đi đến trước mặt 5cô, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm.
Chẳng phải em vừa nói là người nhảy từ trên nóc tòa nhà xuống là Tăng Nguyệt Nguyệt sao?
Anh chợt hỏi.
Cô biết lần này mình đã không thể trốn được, bèn cắn môi dưới một lúc lâu mới nói:
Anh sẽ nói cho bà và mẹ biết chuyện này hả?
Bùi Diệp khẽ hừ nhạt rồi nói với Trịnh Tiên:
Ừ, tôi biết rồi.
Trước khi anh cúp máy, cô nhanh chóng rời khỏi cánh tay anh, định 9trốn vào phòng trước khi anh hỏi tội cô.
Ha, Thiên Thiên của anh luôn đối đầu trực diện với kẻ thù, sao hôm nay lại nhát gan thế?
Anh không6 đuổi theo, chỉ nói một câu đầy ẩn ý.
Cô liền dừng lại, không trốn vào trong phòng nữa.
Em trốn sao?
Em đã hứa với anh rằng sẽ không làm chuyện nguy hiểm, nhưng tình hình khi đó khẩn cấp, bên ngoài cửa sổ có một con tin, bên trong còn có các con tin khác và những kẻ bắt cóc. Người bên ngoài cửa sổ có vấn đề về tinh thần, rất kì thị nam giới. Tại hiện trường lại chỉ có em và Nguyệt Nguyệt là nữ. Lúc ấy Nguyệt Nguyệt suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh. Em gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ tính mạng của người dân. Em biết khi đó em đã không giữ lời hứa với anh để đi cứu cô gái ấy. Nhưng em không hối hận. Nếu thời gian quay ngược trở lại, em vẫn sẽ làm như vậy. Em không thể trơ mắt nhìn người vô tội thiệt mạng.
Khi nói điều này, ánh mắt cô rất kiên định. Chính sự chính trực và can đảm này của cô đã thu hút anh.
Cô đột ngột chuyển chủ đề:
Nếu vì đứa con trong bụng mà bắt em từ bỏ chức trách của mình thì đó là điều không thể. Ngay cả con cái của em cũng phải sẵn sàng hi sinh vì nhân dân bất cứ lúc nào. Nếu nhà họ Bùi không chấp nhận được nghề nghiệp của em, vậy em chỉ có thể nói xin lỗi.
Anh ngạc nhiên đẩy cô ra và nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, kiên định của cô.
Em chưa bao giờ muốn ly hôn với anh?
Người đàn ông mà em muốn ở bên là anh, người em yêu cũng là anh, tại sao em phải ly hôn với anh?
Những gì em vừa nói chẳng lẽ không phải là định nói với anh rằng em muốn rời khỏi nhà họ Bùi sao?
Em chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh, vì sao lại muốn rời khỏi nhà họ Bùi?
Bùi Diệp:
...
Bùi Diệp cau mày, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, lập tức ôm lấy cô:
Ôi, anh biết, anh biết cả mà, em không cần phải nói xin lỗi! Em đừng nói những lời như thế. Thiên Thiên à, anh chưa bao giờ trách em. Cả nhà ta cũng chưa bao giờ trách em.
Cô sinh ra đã là một quân nhân, con cái của cô cũng phải gánh vác trách nhiệm của người lính. Sự tự tin và vinh quang là điểm sáng của cô. Chính những thứ đó đã thu hút anh ngay từ phút ban đầu, anh chưa từng muốn thay đổi con người cô.
Chuyện hôm nay, anh cũng chỉ muốn nói đùa với cô mà thôi, chứ không thật sự muốn trói chặt cô, nếu khôn, lúc nãy ở dưới tầng, anh đã nói cho bà cụ Bùi và bà Bùi biết rồi.
Bùi Diệp:
...
Vậy là anh đã hiểu sai sao? Anh còn tưởng rằng cô định rời xa anh, khiến anh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng kết quả này lại khiến anh vui hơn những gì anh vừa dự đoán.
Anh thở dài bên tai cô:
Anh định tức giận, nhưng anh biết tính em, anh sẽ không bao giờ giận em, vì vậy em đừng bao giờ nói ra những lời như muốn rời khỏi anh, được không?
Phó Thiên Thiên sững sờ trong giây lát.
Em nói muốn rời xa anh khi nào?
Anh lại ôm lấy cô, lần này còn chặt hơn lúc nãy.
Thiên Thiên, em nói lại những lời em vừa nói đi.
Cô ngẫm nghĩ một lúc:
Anh là người đàn ông của em, tại sao lại hẹp hòi với em như vậy?
Không phải câu này, là câu trước.
Em muốn nói là em sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình.
Anh vẫn lắc đầu, giọng nói đã có phần sốt ruột:
Cũng không phải cầu này, câu trước trước ấy, em lặp lại lần nữa đi.
Cô lại suy nghĩ một chốc:
Em chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh, vì sao lại muốn rời khỏi nhà họ Bùi?
Anh cuống lên:
Cũng không phải là câu tiếp theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.